Thấy lòng hoan hỉ,

Hôm qua mình xem thử một anime rất nổi tiếng – A Slient Voice, có tên tiếng Nhật là 声の形 (dáng hình của giọng nói). Đây là một tác phẩm tuy kết có hậu nhưng với mình vẫn là một câu chuyện bi kịch với không khí u uất, nặng nề. Xuyên suốt bộ phim, mình chỉ liên tục nghĩ sao mà phải khổ như vậy? Đây chắc chắn không phải một bộ phim dở (phần hình ảnh & animation của phim rất đẹp và mượt mà. Hành trình phát triển tâm lý & thay đổi của nhân vật chính Shoyo cũng hợp lý) nhưng mình không thấy cảm động, chỉ thấy ôi sao mà khổ, sao mà mệt mỏi đến thế!

Nghĩ lại thì thấy hầu hết các tác phẩm khiến mình thấy xúc động mãnh liệt đa số đều là những câu chuyện vui, rất hiếm khi là bi kịch. Việc này cũng khiến mình suy nghĩ, vì sao mình ít khi thấy lay động, thấy muốn khóc trước những câu chuyện buồn, trước sự thê lương? Thật ra khi đọc hay xem những thứ như vậy khiến mình có hình dung đặt bản thân vào những hoàn cảnh nghiệt ngã đó nên chỉ thấy sợ.

Read More »

Không hời hợt, không tầm thường,

Nếu có cái gì làm mình dễ nổi giận nhất thì đó là sự HỜI HỢT. Hời hợt trong hành động, trong suy nghĩ.

Mình là đứa nhìn chung vốn lười. Nên nếu đã bỏ công làm cái gì thì sẽ làm tốt nhất có thể (trong sức & khả năng ở thời điểm đó). Còn không, khỏi làm luôn cho nhẹ người! Một sản phẩm mình làm ra trong tâm trạng “cho xong” luôn khiến mình vô cùng bực bội với chính bản thân mình sau đó. Và tuyệt nhiên không bao giờ muốn nhìn lại, thậm chí không muốn thừa nhận đó là sản phẩm mình làm. Cái cảm giác này khủng khiếp cực kỳ vì không chỉ sản phẩm xấu, nó còn khiến mình thấy TỐN THÌ GIỜ. Tại sao với khả năng tập trung có hạn, với sự chăm chỉ còn hạn chế hơn, tôi lại dành để làm ra một thứ… như này?!?!

Read More »

Thời điểm để vui,

Vào ngày diễn ra lễ tốt nghiệp ĐH, mình đang vi vu ở Thái. Mình không mặc áo cử nhân, không lên nhận bằng. Và tuyệt nhiên không có bức ảnh kỷ niệm cầm hoa cầm bằng nào.

Lúc ấy mình đang tung tăng ở Thái với một người bạn lần-đầu-gặp-ngoài-đời. Hai đứa đi xem liveshow của ONE OK ROCK. Đấy cũng là lần đầu mình đi du lịch nước ngoài. Hồi đấy đi xem hay quá mình đã nghĩ nhất định có dịp phải xem liveshow của OOR ở Nhật (vì show ở Nhật thường được tổ chức hoành tráng hơn). Nhưng giờ đã có cơ hội mình lại không muốn đi nữa.

Mình rất vui hồi đó đã “liều” đi, hình như báo ốm gì đó với trường để không dự lễ tốt nghiệp. Thời điểm ấy là giai đoạn âm nhạc của OOR mình thích nhất, khi họ vẫn còn là một ban nhạc trẻ, đang lên. Bây giờ có cơ hội xem show ở Nhật nhưng mình không còn thích nghe âm nhạc hiện tại của họ nữa.

Read More »

Ôm lấy thất bại,

Ngày 13 tháng 10 năm 2006, trong một giải đấu Futsal quốc tế được tổ chức tại Macao, đội tuyển Brazil đã nã cho tuyển Đông Timor 76 bàn thua. Mà còn thua trắng không nổi một bàn danh dự. Một trận đấu Futsal có hai hiệp, mỗi hiệp 20ph. 40 phút cho 76 bàn thắng. Tính trung bình cứ một phút trôi qua, thủ môn đội Đông Timor phải vào lưới nhặt bóng hai lần. Hình dung chắc là quay vào lưới, nhặt quả bóng lên, phát bóng, vào chân đối thủ, lại quay vào nhặt, chưa kịp thở xong một hơi.

Tình cảnh khi ấy Brazil đang là một trong những đội mạnh nhất thế giới (Brazil có vẻ rất giỏi mấy môn với bóng). Còn về phía Đông Timor, đây là một trong những trận thi đấu chính thức đầu tiên của họ. Và trở thành một trận thua không thể bị xoá mờ trong lịch sử Futsal thế giới. Vì nó là trận thua đậm kỷ lục, cho tới tận bây giờ. Mình không thể kiềm nổi việc vừa thấy thương, vừa thấy buồn cười (xin lỗi ạ huhu). Không chừng tới gần cuối trận, cả bên thắng lẫn bên thua đều đã… chai lì cảm xúc. Ghi bàn không còn buồn ăn mừng, vào lưới nhặt bóng thì tim cũng không còn đau.

Read More »

Điểm mềm,

Tuy không bao giờ tiêu nổi mấy phim/ sách truyện kiểu Twilight hay Crash landing on you… mình hiểu được lý do vì sao có một bộ phận không nhỏ khán giả yêu thích mấy tác phẩm đó tới vậy. Và không phải vì trình độ thưởng thức của họ thấp hay gì đâu nhé. Người ta vẫn có thể vừa hiểu & thấm được những tác phẩm cao cấp, hàn lâm, vừa có thể thấy xúc động với những thứ… phổ thông và có đôi phần sến súa.

Read More »