…nhưng…

Ngày trước, khi mình tham gia một workshop về creative writing, thầy hướng dẫn có dạy cho một bí kíp, kèm với bài tập thực hành để tìm kiếm ý tưởng cho câu chuyện. Đó là chữ “BUT” – nhưng.

Mọi câu chuyện đều được bắt đầu từ một mâu thuẫn. Một thanh niên tài giỏi muốn thống trị thế giới nhưng bị những thế lực khác chống trả, chết lên chết xuống mấy lần cuối cùng hồi sinh mất cả mũi. Một thanh niên khác mẫu mực, yêu nước, chính trực, lại đứng ra che giấu cho một người bạn thân từ thủa ấu thơ – người đã lỡ giết bố mẹ một người bạn thân lúc lớn đi làm của anh ta. Một thanh niên đi huỷ nhẫn nhưng lại bị chiếc nhẫn dụ dỗ đeo vào… Những mâu thuẫn này tạo ra động lực cho nhân vật. Động lực kéo câu chuyện tiến triển.

Một câu chuyện mà động lực của nhân vật mờ nhạt, không rõ ràng sẽ trở nên mông lung, thiếu định hướng. Nói đơn giản là không thú vị chút nào.

Trước khi tạo ra được những câu chuyện có nhiều lớp lang, nhiều tuyến nhân vật với những động lực, mâu thuẫn khác nhau, ta phải làm được ở mức cơ bản nhất với một nhân vật. Bài tập ngày đó của mình là viết một câu ngắn gọn mà giới thiệu đủ được mục tiêu lẫn mâu thuẫn của nhân vật. Ví dụ như:

  • Một cô bé muốn trở thành hoạ sĩ (mục tiêu) nhưng lại bị mù màu (cản trở).
  • Một người tuyết muốn đi tắm nắng hè. (mục tiêu mâu thuẫn với bản chất tự nhiên)

Để tạo ra nhưng cặp mâu thuẫn thú vị, khác thường hơn, có một bài tập phụ trợ là viết ra những từ ngẫu nhiên, rồi tìm cách nối chúng lại bằng từ “nhưng“. Việc này giúp trí não người viết không sa vào lối mòn, những tương phản quen thuộc. Đến bây giờ mình vẫn thường dùng cách này khi viết kịch bản mới.

Trong phim The Departures của Nhật, câu chuyện được mở màn trực diện bằng cách giới thiệu nhân vật chính – một người nhạc công thất nghiệp, trở về quê chuyển qua nghề liệm xác. Sự khác biệt gay gắt, dường như không có chút điểm chung nào giữa âm nhạc và dọn dẹp xác chết gây tò mò cho khán giả, khiến họ thắc mắc liệu chuyện gì sẽ xảy ra với người nhạc công ấy, anh ta có làm nổi công việc này không, gia đình anh ta sẽ phản ứng ra sao…

Mâu thuẫn càng sâu sắc, động lực càng mạnh mẽ thì nhân vật sẽ càng rõ nét, ấn tượng, thuyết phục. Nhân vật Cobbs trong Inception, bị buộc tội giết vợ oan uổng, không dám quay về nhà, không được gặp mặt các con. Tình yêu – như Sherlock từng nói – luôn là động lực mạnh mẽ nhất, hơn cả thù hằn. Khi Cobbs vì muốn được về bên các con mà chấp nhận một phi vụ mạo hiểm, gần như bất khả thi, khán giả cảm thấy rất đáng tin, đúng là một người bố cùng quẫn sẽ bất chấp tất cả để được gặp lại con mình. Hay như John Wick, vợ vừa chết lại có mấy thằng trẻ trâu đến cướp con xe, giết hại dã man chú cún mà vợ anh tặng, anh Wick không giết cả lò chúng nó mới là lạ :).

thumb_my-name-is-john-wick-you-killed-my-dog-prepare-14939259.png

Tạo ra được một nhân vật có tương phản hay, động lực rõ ràng đã khó, duy trì, phát triển được những tính cách, động lực ấy còn khó hơn. Nhân vật Sasuke trong Naruto ban đầu là một nhân vật sắc nét: một đứa trẻ thiên tài với quá khứ bi đát. Mối thù với người anh trai đã giết cả nhà là động lực chính chi phối các hành động, quyết định của Sasuke. Cậu ta từ bỏ mọi thứ tốt đẹp mình có để đi theo Orochimaru, tìm kiếm sức mạnh đen tối. Mâu thuẫn này cũng tạo điều kiện nền tảng làm nổi bật tình bạn gắn kết, vô tư cũng như sự đối đầu sâu sắc giữa Naruto và Sasuke.

Tuy vậy, nhân vật dở đi kể từ khi Itachi chết và ô là la, hoá ra anh ta không phải kẻ xấu, anh ta giết cả họ không phải vì độc ác mà là hi sinh vì nghiệp lớn. Itachi từ nhân vật phản diện một chiều (tao giết vì tao ác), trở thành nhân vật có mâu thuẫn nội tâm sâu sắc, có nỗi đau không tưởng (tao không muốn giết nhưng tao phải làm thế). Cùng phương pháp này, J.K.Rowling đã tạo ra một trong những nhân vật tưởng-phản-diện-hoá-ra-không-phải đáng nhớ nhất – giáo sư Snape. Trái lại, Sasuke trở nên mất phương hướng, biến thành nhân vật tao ác không hiểu vì sao tao ác. Ban đầu, bản chất của Sasuke là một đứa trẻ tốt nhưng mụ mị vì báo thù (nên đáng thương, đáng cảm thông). Sau khi hết lý do báo thù ông anh, cậu ta lập tức tìm kẻ khác để… ghét, để báo thù. Sasuke đánh mất hết những khía cạnh gây đồng cảm với độc giả mà ban đầu cậu ta có. Cậu ta không phát triển qua các sự kiện bước ngoặt đã diễn ra mà dường như quay trở lại bước ban đầu: lại thù hằn, lại giết vì thằng nào đó làm hại cả nhà tao :).

0d6dd020d64088bdeb44016f17236e65cbe04650_hq.jpg

Tuy rằng sau cùng Sasuke trở lại phe thiện, nhưng đã tạo ra một đoạn dài lung tung và mờ nhạt. Rất đáng tiếc với một khởi đầu xuất sắc như vậy.

Từ ngày mình học workshop ấy, mình đã xem phim, đọc sách khác hẳn đi. Mình hiểu hơn tại sao một nhân vật lại khiến mình thấy hấp dẫn, thú vị. Điều này giúp mình luôn có thể phân tích tường tận tại sao mình thích cái gì thay vì chỉ “tao thấy thích thì tao thích thôi!”, hehe.

 

 

 

Từ đời thật lên trang sách,

Có một câu nói nổi tiếng của Oscar Wilde rằng:

Man is least himself when he talks in his own person. Give him a mask, and he will tell you the truth.”

(con người ít là mình nhất khi họ mang danh mình mà nói. Cho họ một chiếc mặt nạ và họ sẽ nói bạn nghe sự thật)

Điều này phần nào phản ánh bản chất của nghệ thuật. Con người dùng trí tưởng tượng để tái tạo thế giới qua một lăng kính mới. Âm nhạc, văn học, điện ảnh, hội hoạ… đều xuất phát từ trí tưởng tượng, khả năng tái tạo thế giới qua góc nhìn cá nhân, và cả hơn thế nữa, tạo ra một thế giới khác.

Gốc rễ, thông điệp của mọi tác phẩm đều hướng tới một thế giới tử tế hơn. Những xúc cảm, suy nghĩ ấy là thật, từ một con người đang tồn tại. Thế nên, xem một bộ phim khoa học giả tưởng về một hành tinh, một giống loài không có thật… lại có thể gây tác động tới đời sống thật của người xem. Sự đồng cảm ấy không tự nhiên mà có, nó nảy sinh từ sâu bên trong quá trình tạo ra tác phẩm và bản thân tác giả.  Nếu câu chuyện không thuyết phục được chính người tạo ra nó thì không hi vọng gì nó khiến khán giả tin.

Không ngạc nhiên khi nhiều tác phẩm kinh điển có vô số điểm chung hoặc xuất phát từ chính đời thật của tác giả. Đại gia Gastby cùng nàng Daisy với F. Scott Fitzgerald và vợ Zelda, Mary Poppins và tuổi thơ của P. L. Travers (hãy xem thử Saving mr.Banks nha), Winnie the Pooh và gia đình A. A. Milne (phim Goodbye Christopher Robin), Peter Pan và J. M. Barrie (xem phim Finding Neverland nha), Beatrix Potter và Thỏ Peter (phim Miss Potter), Gió qua rặng liễu và Kenneth Grabam, hay H.C.Andersen và Nàng tiên cá… Trong giới hạn bài viết này mình chỉ muốn nói về việc sáng tác cho trẻ em nói chung và picturebook nói riêng.

Read More »

bạn bí xanh nằm khóc ướt dọc đường đi…

bi

Lúc sáng đi đạp xe mình vô tình bắt gặp cảnh tượng kể trên. Một cô đạp xe hăm hở, buộc đằng sau là một quả bí xanh rất to, nằm thẳng đơ thế kia luôn. Xe đạp lướt đi vù vù, bí  nằm khóc, ướt hết cả đường. (ờ…. dùng ảnh thật vì ngại vẽ cả cái xe đạp, ờ…. quả bí xanh màu xanh lá nhưng mà vẽ màu tím cho nó đẹp).
Bí sướt mướt suốt quãng đường mua từ chợ về, vì nó biết lúc vào đến bếp là số phận nó sẽ ra sao.

Chệp, một câu chuyện buồn buổi sáng sớm.

Kể lan man để làm ví dụ minh họa thôi chứ mình vẫn ăn rau quả nhiệt tình lắm, bất chấp nước mắt nước mũi của chúng nó. Nói chuyện này là vì mình đang vẽ minh họa một câu chuyện về bạn mía đường. Quyển này là dạng sách thông tin, khoa học, nội dung không dở mà cũng chẳng hay. Nhưng có một tình tiết mình thấy rất dã man là đoạn bạn mía vội vàng nhảy vào máy ép nước mía. Xong bạn ý tươi cười hớn hở vì giờ thoát bộ dạng cây mía thành những giọt nước mía.

Mình nghĩ vào máy ép dẹp lép là thịt nát xương tan rồi còn đâu, nước chảy ra khác gì máu đổ, ặc ặc. Bao đau đớn thế mà vẫn sung sướng hạnh phúc. Thật là kinh dị!

Mình sợ lúc vẽ đến đoạn đấy mình sẽ vẽ mặt bạn mía có nụ cười méo mó đau đớn quá T ^ T. (mình sẽ không bao giờ sáng tác truyện về đồ ăn). Chưa kể, câu chuyện kể về quá trình bạn mía hăm hở đế nhà máy mía đường để…. ‘transformer’ thành đường kính, nhưng lại tất bật chuẩn bị cặp sách, vở bút?!? Chi tiết này vừa thừa thãi vừa bất hợp lý, bạn mía đến nhà máy để…. biến hình thì cần cặp sách làm gì?!? Bạn ý có đi học đâu?!? Cái dạng chi tiết này là chi tiết sáo mòn, thuận tay viết vào chứ không có suy nghĩ, cân nhắc.  Nếu mà là mình (cái thể loại minh họa gì toàn đòi nhảy chồm chồm sửa kịch bản :v :v :v :v !!!!!) mình sẽ viết câu chuyện này lại thành: hôm nay là một ngày kỳ diệu của bạn mía, vì bạn ấy sẽ được bước vào một hành trình biến đổi thú vị. Mẹ tớ bảo tớ sinh ra không chỉ là một cây mía mà có thể trở thành điều gì đó hơn thế nữa. Và sau đó, blah blah……

Thủ pháp nhân cách hóa là một thủ pháp hay và đặc biệt bị lạm dụng trong sách truyện thiếu nhi. Tuy nhiên, nhân cách hóa thì các tình tiết cũng phải hợp lý, thuyết phục. Đâu phải cứ nhét mắt nhét mũi cho đồ vật, rồi để con vật nói bô bô là hay đâu. Lại còn có những truyện nhân cách hóa nửa mùa, ví dụ như hạt đậu chưa nảy mầm thì không nhân cách hóa, lúc nó nảy mầm rồi thì mới có tính cách!?

Việc xây dựng nhân vật nói chung, không kể là nhân vật được nhân cách hóa hay không, có thể dựa trên nguyên tắc 3D (tạo chiều sâu cho nhân vật):

– Physical (vật lý): độ tuổi, chiều cao, cân nặng, khiếm khuyết (nếu có)….

– Psychological (tâm lý): tính cách, thái độ, niềm tin, mơ ước…v….v..

– Socialogical (xã hội): phông nền văn hóa, ngôn ngữ, tôn giáo, gia đình, môi trường…

Và tất nhiên 3 yếu tố kể trên phải thống nhất và hợp lý khi đứng cạnh nhau. Vd như xây dựng một bạn mèo nhà, được chăm bẵm từ bé, vốn tính lười biếng nhưng lại rất thông thạo đời sống hoang dã thì sẽ không thuyết phục đúng hêm?

Mà túm lại ý, những câu chuyện với những nhân vật được nhân cách hóa nhưng rất vô hồn chủ yếu là do tác giả hời hợt. Hời hợt với chính đứa con tinh thần của mình, và có thể còn là suy nghĩ sai lầm rằng: dành cho trẻ con nên vô lý cũng chả sao. Híc, sự tưởng tượng phi lý, bay bổng khác với những tình tiết mâu thuẫn, cẩu thả đến phát bực.

Mình nghĩ, điều kiện cơ bản đầu tiên của tác giả khi sáng tác một câu chuyện là phải kể điều mình thật thích, thật gần gũi, thật quan tâm, xuất phát từ nỗi bức thiết cần phải kể ra. Nếu bản thân tác giả còn không tin & yêu những nhân vật của mình nữa thì còn thuyết phục được ai?

“một câu hỏi lớn không lời đáp”

#tại xao các ai-đồ picture-book maker của mình lại đẹp chai trẻ trung bo-đì đẹp thế còn cái gì để mà nói nữa chưa kể sờ-tu-đi-ô của anh nào anh nấy đẹp vãi ra thế là thế nào #đời thật quá vui với các chàng và quá buồn với bạn cốm *bật khóc tức tưởi*

Jon Klassen, truyện I want my hat back của chàng đã trở thành hiện tượng meme trên Tumblr. Chàng có vẻ bị ám ảnh bởi việc đi ăn cắp mũ. Nếu có dịp xin được dâng chàng cả cái nón *quỳ xuống*

SLJ1209w_UC_JonKlassen

JonKlassen_RideauHall

Tăm-bờ của chàng ♥ : http://jonklassen.tumblr.com/

Bờ-nóc:  http://jonklassen.blogspot.com

Chris Haughton mê mẩn cách sử dụng màu của chàng ( * v * ) Truyện thì nhẹ nhàng đáng yêu thôi chứ không điên :v.

IMG_1388

Chris_Haughtona

oép-sai: http://chrishaughton.com/

Oliver Jeffers, sưu tập picturebook của chàng tốn tiền quá chàng ơi, huhu (゚´Д`゚)゚*khóc trong hạnh phúc*

oliver-jeffers-portrait-apr10-171_22_box

Chàng làm hẳn cờ-líp:

Và tăm-bờ: http://oliverjeffers.tumblr.com

http://www.oliverjeffers.com

Shaun Tan. 74 gọi chú được rồi ý nhờ :”>

shauntan

shaun-tan-portrait-by-mia-mala-mcdonald

http://www.shauntan.net/

Andy Riley, chàng bị điên, đéo nói nữa =))))))

Riley_Andy-1x2a

Hết chuyên mục zai trẻ đẹp rồi mình chuyển sang mục zai già đẹp nha (〃 ̄ω ̄〃)

Maurice Sendak, he knew where the wild things are :).

Author/illustrator Maurice Sendak

Maurice-Sendak-001

Mo Willems. Bác Mô luôn làm mình đau khổ vật vã khóc lóc trong một cơn cười xoắn ruột. Dù muốn khóc và đang khóc vẫn cứ không thể ngừng cười =)). Thật điên rồ!

Mo-Willems-AUTHOR_852529a
thích đội chim giống cháu luôn (◡‿◡✿)

MoWillems _74106

Tạm thế, ngồi kể thế này hết ngày =)))))))) sẽ update sau (◡‿◡✿)