NHẠC NỀN THỨ BẢY,

Đôi lúc có những câu hát, chỉ vài từ thôi mà khiến mình thấy như chìm vào cả một chậu cảm xúc, làm mình nghĩ tới đủ thứ chuyện.

Phải nói là vài năm trở lại đây mình rất ít nghe nhạc, không biết sao. Trước giờ mình vẫn là đứa nghe nhạc nhiều lắm (Nếu bạn nào follow blog này của mình từ xửa xưa hẳn nhớ hồi ý mình viết về nhạc cũng không ít). Vì một lý do khó hiểu nào đó bỗng dưng mình không thấy thiếu khi cả năm gần như không nghe nhạc. Mình bắt đầu nghe nhạc trở lại lúc rơi vào hố bóng chuyền với tuyển Nhật, rồi sau đó là Haikyu!!

Gần đây có mấy bài hát khiến mình muốn nghe nhạc nhiều trở lại. Có thể cũng do mình nghe hiểu được lời hơn. Đầu tiên là bài Funny Bunny, của nhóm The Pillows. Có đoạn điệp khúc làm mình xúc động vô cùng. Bài hát này như một bức thư động viên gửi tuổi trẻ, lắm hoài bão và cũng nhiều hoang hoải.

キミの夢が叶うのは
誰かのおかげじゃないぜ
風の強い日を選んで
走ってきた
If your dreams come true
It won’t be because of anyone but yourself
You choose to run
Even on the days when the wind blows hard

Sau đấy là một bài tên Hope, của Macaroni Empitsu. Một bài hát về tình yêu thôi, mà có đoạn điệp khúc mình thích ghê gớm. Hay do nó khiến mình nhớ lại tâm trạng khi yêu nhỉ =)))) , tâm trạng lúc chờ câu trả lời chính thức của người kia ấy. Vẫn còn ngập tràn hi vọng. Mình thích những bản tình ca không quằn quại, dằn vặt, có thể buồn nhưng không tuyệt vọng.

僕らはまだまだ それぞれだけれどね
それでも、それでも

君が好きだ ただ君が好き
We’re just still not there and we’re still each of our own.
But even so, even so.
I love you. You’re the only one I love.


Cuối tuần muốn giới thiệu vài bài hát mình thấy cảm động vậy thôi.

Hỏi sao cho người ta muốn trả lời,

Ngày trước mình đi học Graphic Design, ở một ngôi trường nhỏ, song song bên cạnh việc học ĐH (yep, thời kỳ tuổi trẻ điên cuồng của mình là đã học hai trường một lúc và còn tham gia AIESEC :v . Rất mệt, mình thấy ko nên tham!). Nhưng điều hay ho nhất mình từng học được ở ngôi trường nhỏ ấy (giờ còn sập rồi cơ :)))) ), bên cạnh chuyên môn, là rất nhiều kỹ năng mềm, những thứ thuộc về “common sense” mà hiếm có ai dạy cho. (Cảm ơn thầy!)

Một trong những điều vô quan trọng đó là: HỎI NHƯ THẾ NÀO?

Đặt câu hỏi đúng là bạn đã tự giải quyết được một nửa vấn đề rồi. Tại sao lại cần đặt đúng câu hỏi? Ngoại trừ những người có nhiệm vụ, được trả lương để trả lời mọi thứ bạn cần, phần còn lại không có trách nhiệm giải đáp 1-1 với bạn, đặc biệt là những người lạ, không quen không biết. Ngay cả đối với những người có nghĩa vụ giải đáp bạn, việc đặt câu hỏi đúng giúp tiết kiệm thời gian cho cả đôi bên, tăng hiệu quả trao đổi, và đặt câu hỏi đúng cũng đồng nghĩa với việc bạn đã tự thân vận động suy nghĩ (trước khi hỏi) – việc này chắc chắn tốt cho tư duy của bạn về lâu về dài.

Còn đối với những người xa lạ, nếu họ dành thời gian để trả lời bất kỳ câu hỏi nào của bạn, đó là lòng tốt. Và đừng “tận dụng” thái quá lòng tốt của bất kỳ ai. Ai cũng có công việc riêng, những hiểu biết – kiến thức – kinh nghiệm luôn là những thứ quý giá. Hãy trân trọng thời gian lẫn tri thức của người khác thì người ta mới tôn trọng và muốn giúp đỡ bạn.

Read More »

Ghi chép chủ nhật,

Hôm qua một người bạn mình hỏi lập book club không, mình trả lời ngay: không! Không bao giờ có ý định đấy!

Phải nói rõ là mình không phản đối hay có định kiến gì với hình thức book club nói chung. Chỉ là bảo mình lập một cái như thế thì mình chịu, không thể làm được và nhất là không muốn làm.

Mình cảm thấy khả năng chấp nhận rằng người khác có quan điểm/ sở thích trái chiều với mình giờ là một phẩm chất hiếm gặp. Nhất là với một thứ được kết nối gần gũi với trí tuệ, gu, cá tính, đôi khi là cả đẳng cấp như sách. Mọi thứ, dù mình cho rằng không có yếu tố gì nhạy cảm hay dễ đụng chạm, đều rất có thể làm bùng lên những cơn tức giận, những cuộc tranh cãi mà không ai nghe ai nói.

Rõ ràng chúng ta không thể né tránh mọi mẫu thuẫn, mọi ý kiến trái chiều. Nếu không có những va chạm trao đổi thì khó mà tạo ra được sự phát triển, mình tin vậy. Tuy vậy, mình thấy đối mặt với trái chiều như một con dao hai lưỡi. Chúng ta rất dễ bị vắt kiệt tinh thần lẫn thể chất vì những thứ rất ít giá trị. Đó có thể là một công cuộc đãi cát tìm vàng vô cùng vất vả.

Read More »

Mùa xuân tới,

Mùa xuân là mùa mình thích nhất ở Nhật. Ngoại trừ vụ phấn hoa ra. Mùa xuân nắng ấm, thời tiết vẫn còn se lạnh đủ mặc vài layer, nhưng không nặng nề như mùa đông. Nhất là cây cỏ chỗ nào cũng đẹp. Không cần phải đi công viên, vườn hoa mới thấy đẹp. Từng góc đường, góc phố bỗng như bừng tỉnh, tràn đầy sức sống. Lại còn nhiều rau củ ngon nữa.

Hồi còn ở Việt Nam, mình thích nhất lúc cuối Thu đầu Đông. Mùa thu ở Hà Nội nhiều món ngon kinh khủng, se lạnh ăn cái gì cũng thấy đưa mồm. Đặc biệt là có cốm. Lâu lắm rồi mình chưa được ăn cốm. Mùa thu lá đỏ ở Nhật cũng rất đẹp, nhưng không vui bằng mùa thu HN, không hiểu sao. Mùa đông ở Nhật thì thật khủng khiếp với mình. Quá lạnh, quá mệt mỏi.

Read More »

Bạn có kỳ thị người da trắng & đàn ông?

Năm H’hen Nie vào được đến top 5 hoa hậu hoàn vũ thế giới, câu hỏi ứng xử của cô ấy là một trong những câu khó nhất, khó hơn nhiều câu hỏi của Hoa hậu thắng giải năm đó. H’Hen Nie được hỏi liệu có phải phong trào #Me too đã đi quá xa so với mục đích ban đầu của nó. Cô vô cùng xui xẻo khi có một thông dịch viên nói tiếng Việt không sõi, dịch khá tối nghĩa. Câu trả lời của H’Hen Nie cũng chung chung và sách vở (mà mình nghĩ ko hoàn toàn do lỗi của cô).

Để trả lời câu hỏi trên một cách xác đáng, cần nhiều kiến thức, cũng như theo sát các thông tin báo chí truyền thông. Như mình tìm hiểu thì thực sự có những người đã ăn theo và vu oan cho một số cá nhân khác, thậm chí chính người khởi xướng phong trào này cũng đã bị cáo buộc tấn công tình dục. Chúng ta đấu tranh chống lại những kẻ phạm tội chứ không quy chụp, không lợi dụng việc này để o ép, phân biệt đối xử với đàn ông.

Read More »

Yêu thích tháng 10,

Bài này đáng nhẽ phải lên vào ngày cuối cùng tháng 10, nhưng mình viết không kịp 🙂 .

Nhạc

Giờ mình ít nghe nhạc hơn hồi xưa rất nhiều. Ít chịu tìm nhạc mới. Tháng rồi mình tìm được mấy bài nghe rất vừa tai, nghe đi nghe lại suốt.

  1. 香水 (kousui) ー 瑛人

Bài hát mang tên “Nước hoa“, với lời ca đi thẳng vào vấn đề: anh chàng biện hộ không còn thương nhớ gì người yêu cũ đâu, anh biết em không còn cần anh ở bên, chỉ tại mùi nước hoa Dolce & Gabbana của cô ấy mà thôi. Một tâm sự đầy day dứt nhưng đành chấp nhận thực tế, được che giấu dưới lớp vỏ tôi ổn mà không ai tin.

Read More »

Những thứ nên làm trước tuổi 30

Mình vốn rất ghét các kiểu bài “chấm chấm chấm” trước tuổi “chấm chấm chấm”. Xong giờ thì mình đang viết một bài thế đây 🙂 .

Mình ghét mấy bài như vậy do thường có quá nhiều cliché, không sát thực tế. Bài này, thực ra cũng chỉ là trải nghiệm và quan sát cá nhân, có thể không áp dụng cho tất cả mọi người. Đọc tham khảo cho vui thôi nhé!

Mình chọn mốc 30 bởi sau 30 khả năng thay đổi giảm đi nhiều (cả tinh thần và thể chất), sức ỳ khá nặng. Có những thứ bạn sẽ rất khó sửa sai.

Read More »

Chuyện đi sửa và bị sửa,

Có lần mình nghe podcast nói chuyện với một cựu nhân viên FBI, chuyên mảng thẩm vấn, về cách khai thác thông tin. Ông đưa ra một ví dụ đời sống rất dễ hiểu: Muốn biết một học viên trong lớp là sinh viên năm mấy, ông không hỏi cô ấy học năm mấy rồi, thay vào đó ông đưa ra một lời phỏng đoán (mà nhiều khả năng là sai): – em nhìn mặt chắc là sinh viên năm 2 nhỉ? Ngay lập tức cô sinh viên đó sẽ chữa lại, đồng thời đưa ra thông tin chính xác.

Ông nói, nhu cầu sửa sai người khác với con người nói chung vô cùng vô cùng mạnh mẽ, từ những thứ nhỏ nhặt như lỗi chính tả, cho tới to tát như quan điểm chính trị. Muốn khai thác thông tin, chỉ cần đánh vào nhu cầu này, “bẫy” họ khai ra những thông tin mình cần.

Khi nghe tới đoạn này, mình gật gù đồng cảm. Mình thường xuyên rơi vào cái bẫy này. Bé đến giờ mình có bệnh (vẫn đang gắng chữa) hay giải thích bản thân với người khác. Mình có một điểm, vừa xấu vừa tốt (có lẽ nghiêng về bất lợi) là tuyệt đối trung thành với sự thật, sự thật không nể nang cảm tình gì sất. Vì thế mình rất rất thích nhân vật Sherlock Holmes, Sherlock luôn tìm đến tận cùng chân tướng của sự việc, không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc. Tuy vậy, vấn đề ở đây là phơi bày sự thật như thế nào.

Read More »

Một mình (lần nữa)

Trong Oh, the Places you’ll go! của Dr.Seuss, có một trang mình rất thích, một trang mà càng lớn mình càng thấm được sự “trưởng thành” của nó:

Cô đơn một mình!
Dù em có thích hay không, em sẽ phải cô đơn một mình không ít đâu.

Trước kia, mình hiểu “cô đơn” theo nghĩa không có ai chia sẻ cùng, người thân hay bạn bè. Và cô đơn thì chỉ có buồn mà thôi. Tuy vậy, sau mình nhận ra là, ngay cả khi luôn có người thân, bạn bè bên cạnh, bạn vẫn có thể cảm thấy cô đơn. Chuyện này có thể không phải do bạn mất đi kết nối với họ. Có thể đó là do có những chuyện bạn buộc phải cô đơn, có những chuyện chỉ mình tự giải quyết được, là cuộc chiến đơn độc. Không có ai khác giải quyết thay được hết.

Read More »

Một mẩu vườn nhỏ

Thi thoảng mình sẽ rơi vào trạng thái vô cùng bi bét: không làm gì, nghĩ cái gì cũng tiêu cực, không thể duy trì những việc mình nên làm (vì thế càng cảm thấy tồi tệ hơn). Giai đoạn này luôn quay trở lại đều đặn như… đến ngày vậy ( . _ . ). Mỗi lúc như vậy, mình luôn thấy vô cùng thê thảm vì cảm thấy… thê thảm.

Trong những giai đoạn này mình rất sợ đọc hay xem cuộc sống “hoàn hảo”, đẹp đẽ của người khác. Ví dụ như người ta chia sẻ thói quen, hoạt động trong một ngày của họ, toàn những thứ tốt cho sức khoẻ, tốt cho bản thân… Mình ít thấy được động viên mà thường chỉ thấy tụt tinh thần hơn. Cảm giác giống như càng lớn, càng ít việc mình thực lòng muốn làm mà chỉ những việc nên làm-phải làm thì càng nhiều lên, chồng chất lên.

Read More »