Những năm cuối cấp 3, đầu ĐH, mình nhớ series sách và phim Twilight đang làm mưa làm gió. Dân tình phát cuồng vì thích cũng đông ngang phát cuồng vì ghét. Hồi ấy mình xem xong phim phần 1 thì thấy dở (xin lỗi các fan Twilight), nhưng các fan Twilight (mình tiếp xúc ngày đó) thì… không phục! Lý lẽ thường gặp của họ là: phim không hay bằng sách; đừng đánh giá sách qua phim chuyển thể. Ờ, có lý!
Mình đã đi đọc sách (đọc hẳn bản tiếng Anh ko lại bảo dịch thì mất mát) để khẳng định mình không thích tác phẩm này. Và mình không thích nó thật :))). Nhưng điểm sáng của trải nghiệm ko vui vẻ mấy đó là mình cũng tìm được một, hai chi tiết (hiếm hoi) mình thấy hay (bới lông thấy được vàng, ko phải vết ạ). Quan trọng hơn, mình hiểu được phần nào lý do tác phẩm này được yêu thích đến vậy. Nó không chỉ hoàn toàn là: gu thưởng thức tồi tệ tạo ra những cú hit tồi tệ. Và ngay cả vậy, chúng ta cũng nên hiểu vì sao sự tồi tệ ấy lại thành công, có gì sai sai trong xã hội chúng ta?
Kể vậy để nói là mình sẵn sàng “cống hiến” đến vậy để được ghét cái gì đó một cách thuyết phục :))) (aka tôi rất hiểu vì sao tôi ghét). Không chỉ là sự ghét bỏ mù quáng, mơ hồ.
Read More »