Một ngày bình thường của mình,

Có một cuốn sách mình vẫn đang nhẩn nha đọc, không muốn đọc hết quá nhanh, tên là Daily Rituals: How artists work, kể chuyện thói quen sinh hoạt hàng ngày của những người làm sáng tạo (từ nghệ thuật tới khoa học). Cuốn sách này vừa hài hước vừa nhiều thông tin thú vị. Đặc biệt, nó khiến mình cũng muốn ghi chép lại thói quen bình thường của bản thân; để điều chỉnh (nếu cần), cố gắng xây dựng thói quen tốt và nhất là… nhỡ nổi tiếng người ta còn có tư liệu viết sách chứ :))))).

Mình không phải early bird hay night owl, mình là permantly exhausted pigeon. Đùa chứ, thời gian hiệu quả nhất trong ngày của mình là buổi chiều. Vậy nên mình sẽ dành thời gian đó làm những việc quan trọng, cần tập trung cao độ. Mình không dậy sớm nổi. Mình thường tỉnh lúc 7h, nằm lăn lộn đọc tin tức linh tinh hoặc truyện tranh đến tầm 7 rưỡi thì ra khỏi giường (hoặc do buồn tè quá thì phải ra sớm hơn :))) ). Sáng ra mức năng lượng của mình rất rất thấp, mình không thể làm gì cần suy nghĩ nhiều hay vận động thể chất. Mình luôn dọn giường gọn gàng, mở hết cửa sổ cho sáng sủa. Chính vì làm việc chủ yếu tại nhà, mình không mặc đồ ngủ hay đồ quá thoải mái khi làm việc (ví dụ như áo phông rộng, quần sweatpants hay quần đùi). Nếu mặc đồ ngủ mình chỉ muốn đi ngủ. Mình sẽ thay đồ đàng hoàng, lịch sự như đi làm bình thường.

Read More »

Nếu thấy thất bại,

Khi bước vào độ tuổi 30, mình có cảm giác thất bại thường xuyên hơn hẳn thời 20. Tần suất dày lại còn dai dẳng. Có lẽ khi mười mấy hai mươi, mình cho phép bản thân được sai nhiều hơn. Mình còn trẻ, còn thời gian để cố gắng và tiến bộ. Phụ nữ trong độ 30, nếu chưa sinh con mà có sự nghiệp ổn định thì việc chưa đẻ còn lý do đỡ sức ép. Mà thực ra mình quen nhiều phụ nữ vừa giỏi làm mẹ vừa giỏi kiếm tiền cơ, chí ít cũng vô cùng tháo vát. Quả là những người phụ nữ Việt Nam anh hùng! Mình trì hoãn việc sinh con vì nghĩ phải phấn đấu có cái gì đáng tự hào đã. Nhưng nói chung, không có gì đúng theo ước nguyện của mình sất.

Tối qua, khi vừa lên giường chuẩn bị đắp chăn đi ngủ, mình nhận được email từ chối của NXB (thế nên chìm vào giấc ngủ trong sự u uất). Bình thường khi mình gửi bản thảo, lâu lâu không thấy hồi âm gì là mình tự biết đã bị từ chối. Và mình cũng sẽ quên luôn chuyện đó đi. Nhưng lần này gặp NXB “nai-xừ” quá, email từ chối mà cũng rất dịu dàng, thống thiết. Bỗng gợi lại chuyện mình đã quên từ cả vài tháng trước. Mới hôm rồi gọi điện về nhà mà bố hỏi sao dạo này ít việc thế (aka ít thấy tiền về, vì mình nhờ bố cầm tài khoản làm việc ở VN nên thu chi thế nào cụ nắm được cả). Chà không biết trả lời sao. Con lười, không làm gì đến nơi đến chốn? Con không nhận làm quảng cáo vì muốn tập trung viết sách nhưng bản thảo gửi toàn bị từ chối? Mấy việc con làm toàn chuyện lắt nhắt không ra thu nhập? Con nên gặp bác sĩ tâm lý?

Read More »