Anh chàng đẹp trai,

Hồi học lớp 6 lớp 7 gì đó, mình thấy một bạn nam trong lớp rất đẹp trai. Nhưng chưa tới mức thích bạn ấy đâu, chỉ là giống như bạn gặp một bông hoa đẹp hơn bình thường thì dừng lại ngắm lâu hơn một chút thôi. Một lần trong lớp mình nhìn bạn đó và bị bạn ấy bắt gặp. Bạn đó hỏi mình sao nhìn bạn ý, tất nhiên mình chối tớ không nhìn đâu. Từ đó bạn đấy gọi mình là đui (mù), rồi cái tên đó theo mình suốt thời cấp 2. Cả lớp đều hùa theo trêu chọc mình bằng cái biệt danh đó. Và mình ghét cái tên này thậm tệ, không phải bởi nó là một cái biệt danh nghe xấu (ở nhà ngày bé mình toàn bị gọi là Thuỳ thối hoặc Heo nhưng mình không khó chịu) mà bởi câu chuyện sinh ra cái tên đấy. Nó luôn gợi lại cho mình một ký ức đáng xấu hổ.

Đó là lần đầu tiên và dĩ nhiên là lần cuối cùng mình nhìn mặt bạn đó, đừng nói tới việc nói chuyện. Nhưng thực tế, bạn ấy không phải đứa trẻ xấu xa gì. Bạn ấy chơi tốt với các bạn cùng lớp và được nhiều người yêu quý (trừ mình ra hihi). Và trẻ con nhiều khi đùa cợt quá trớn mà không ý thức được.

Là một người luôn bring out the worst in people, đó là trải nghiệm đầu đời (mà mình còn nhớ được) trong chuỗi những va chạm không mấy vui vẻ của mình với các bạn nam có ngoại hình đẹp (đặc biệt khi họ ý thức được chuyện họ đẹp). Mình tin rằng nếu một người đối xử tử tế (được) với mình, chắc chắn họ là người thật sự tử tế, và sẽ cư xử vậy với hầu hết mọi người. Bởi vì mình đã xấu, tính tình còn lạnh lùng; khi bạn đẹp rất hiếm khi bạn bị đối xử phũ phàng, đặc biệt từ đàn ông (đặc quyền xinh đẹp là đây). Trong hơn ba chục năm cuộc đời, mình đã gặp không ít những bạn nữ vừa đẹp, vừa giỏi, vừa thật lòng tử tế. Nhưng mình rất ít gặp được bạn nam nào vừa đẹp trai vừa tốt bụng (với mình). Mình tin rằng những người như vậy chắc chắn có tồn tại. Nhưng vì sao mình hiếm gặp được đến vậy?!

Read More »

Khai bút đầu năm, 2023,

Dù đã hết Tết, nhưng bây giờ mình mới nghĩ ra cái gì đấy để viết khai bút.

Hôm qua mình mới đọc lại một trong những manga ngắn (1 tập) hay nhất mình từng đọc về tình yêu, một chuyện tình bình dị, đẹp đẽ và chân thực đến nao lòng. Truyện tên là Loss time ni hanamuke o – tác giả Cocomi, tựa tạm dịch là Quà chia tay gửi tới thời gian bù giờ. Đây là tác phẩm thuộc thể loại yaoi (18+, có yếu tố sex đồng tính), tuy nhiên câu chuyện không khai thác vấn đề LGBTQ+, không phải đấu tranh với những cản trở xã hội hay come out gì gì, mà chỉ đơn thuần về hai người yêu nhau. Nếu đổi thành nhân vật nữ thì câu chuyện cũng không thay đổi gì mấy.

Chuyện kể về quá trình một cặp đôi bắt đầu chia tay sau nhiều năm yêu nhau và chung sống; một nhà văn & một thợ cắt tóc. Không có bi kịch gì kịch tính, không có ai ngoại tình, không ai ngược đãi ai… hai người chỉ đơn giản “ngã ra khỏi” tình yêu bởi những chuyện dường như vô cùng vặt vãnh thường ngày: đi ăn nhậu mà không báo sớm để người ở nhà chờ cơm, mải làm việc quên giờ giấc, bỏ bữa không ngồi ăn cùng, gặp khó khăn trong công việc nhưng không kể nhau nghe…

Read More »