Trong suốt thời đi học, mình luôn thích đọc, thích viết và luôn nghĩ rằng mình thích học Văn, hiển nhiên một bộ môn kết hợp việc đọc & viết. Mình không có thành tích nào to tát, đáng kể với môn học này, thi điểm không cao, không học lớp chuyên, không thi học sinh giỏi, không trúng giải gì bao giờ… Nếu có gì có thể tự tin & tự hào mà nói thì chỉ là mình đã học môn này rất nhiệt tình, rất thật lòng. Ít nhất là mình đã nghĩ vậy.
Mình có một vài kỷ niệm với môn Văn, cả vui, buồn cười, cả cay đắng. Vài chuyện vui hiếm hoi có thể kể tới như là mình từng có vài bài tập làm văn mà cô giáo thích quá, không chỉ cho đọc ở lớp mình mà còn mang cho cả tổ văn xem và đọc ở cả những lớp khác. Hay là một thằng bạn mình – đứa căm thù môn văn với tất cả nhiệt huyết tuổi trẻ, đứa từng tuyên bố rằng thi tốt nghiệp xong nó sẽ đốt sách văn rồi đái vào đấy; mà thi ĐH nó được 7đ (hay 7.5 gì đấy) văn, mình được có 6.5đ. Nó cười muốn tắc thở. Chuyện cay đắng thì mình đã viết nguyên mấy bài blog rồi đấy.
Hồi cấp 2, có lần chọn học sinh đi thi học sinh giỏi văn, mới vòng trường thôi (rồi mới lọc dần thi các cấp cao hơn). Ngày đó thì điểm văn mình không tệ, không phải cao nhất lớp nhưng cũng luôn trên 8 phẩy & có những bài hay được đọc trước lớp. Cô văn chọn tất cả từ những bạn điểm cao nhất lớp, những bạn cô rất quý cho tới cả những bạn ghét môn văn & điểm làng nhàng, trừ mình ra. Tất nhiên, lớp mình chẳng đứa nào qua được vòng trường. Nếu mình đi thi chắc… cũng trượt thôi, nhưng ngày đó mình đã rất thắc mắc tại sao cô không chọn mình, cô đã chọn theo tiêu chí gì? Mà mình quá shock và tự ái để xung phong xin đi thi (vòng trường không giới hạn số học sinh tham gia, các lớp cử bao nhiêu bạn đi cũng được).
Suốt từ thời đi học cho tới khi đi làm, mình luôn có cảm giác yêu thích một cách chơi bời với việc viết. Có đôi lần mình quyết tâm xốc lại tinh thần và nghiêm túc hơn với việc viết. Nhưng có vẻ cũng không hiệu quả cho lắm; ngoài việc mình đã bỏ tiền mua gói wordpress để có tên miền riêng và bỏ quảng cáo (may có tiền nhuận bút mấy bài báo hoà vốn được tiền mua tên miền). Nhưng rõ ràng đọc blog không bị dính quảng cáo dễ chịu hơn nhiều đúng không các bạn?
Chuyện viết trên mạng xã hội của mình khá giống chuyện mình viết thời đi học, ở điểm thi thoảng mình sẽ có những phút giây vụt sáng rồi tắt ngúm không đem lại kết quả gì đáng kể hay dài hạn. Nếu như thời đi học, mình có những bài đủ hay khiến cô giáo bất ngờ và muốn khoe cả với những giáo viên khác nhưng không đủ để được chọn đi thi vòng sơ loại cấp trường, thì thời đại viết status mình cũng sẽ có những bài hàng nghìn like (organic) mà không phải chuyện bóc phốt hay trendy thời sự nóng hổi gì, nhưng không đủ để ra tiền. Có người mài like ra ăn được, mình thì không.
Ngày trước, có lần một đứa bạn – không thân nhưng mình luôn thấy nó là một người thú vị – nói với mình đại ý rằng mình sẽ làm việc của mình tốt hơn nếu không bị lệ thuộc vào những lời khen. Phải mất nhiều năm sau mình mới hiểu được ý nó. Ví dụ việc mình tự tin viết dễ dàng bị sụp đổ sau một lần không được chọn đi thi. Điều may mắn sót lại là ít nhất mình vẫn tiếp tục viết sau đó, chỉ là không tự tin nữa =)). Đây có lẽ là điều khiến mình có nhiều đồng cảm với Van Gogh, không phải ở chuyện là một thiên tài không được thừa nhận lúc còn sống (mình hẳn không phải thiên tài gì rồi và mình cũng không muốn chết rồi mới thành công :v ), mà ở chuyện ngay cả khi không được thừa nhận vẫn tiếp tục sáng tạo, không phải bằng sự tự tin mà bằng chính những bấp bênh, bất an chất chứa đến cả những giây phút cuối cùng.
