Trong lúc đọc tiểu thuyết tình cảm,

Dù thường than thở, đổ tội cho “chiếc thuyền” mình đã đóng và đẩy mấy chục năm qua (chi tiết tại đây) làm mình ít tận hưởng, ít thấy thích được những câu chuyện tình yêu hư cấu, nhưng mình vẫn không thôi hi vọng tìm được những chuyện tình khiến mình thổn thức. Tôi vẫn muốn yêu đương chút chít, hường phấn thưa các bác!

Trong tuần vừa rồi, mình đã đọc vài cuốn tiểu thuyết, vài tập thơ thể loại tình cảm (tổng cũng phải hơn chục cuốn đấy), chủ yếu tìm kiếm những tác phẩm nhẹ nhàng, xoa dịu tâm hồn, ngọt ngào sâu răng. Vì vốn rất ít đọc thể loại này, mình đã chọn bừa vài cuốn có rating rất cao và cực kỳ nhiều bình luận trên goodreads. Và đáng buồn rằng mình chỉ toàn rate một hoặc hai sao cho mấy cuốn đó. Có vài cuốn đọc xong phát bực, mình than với bạn nhà mấy ngày liền chưa hết content.

Vấn đề chủ yếu của mình với những tác phẩm kể trên không hoàn toàn nằm ở văn phong (vì mình vốn không kỳ vọng vào điểm này, chỉ cần không sai chính tả, ngữ pháp, truyện dễ theo dõi là được) mà là ở câu chuyện và xây dựng nhân vật. Các tác phẩm này thường có những cái trope khá nhạt nhẽo hoặc tệ hơn, gồng hài hước dí dỏm, thông minh, gồng quirky, gồng đa dạng sắc tộc & xu hướng tính dục (tại sao mình thấy là gồng, vì các nhân vật đó hầu như chẳng được xây dựng gì, chẳng có cá tính gì, chẳng có story arc ra hồn, toàn bộ nhân vật chỉ là một cái check list nhồi cho đủ sự “đa dạng”). Phần miêu tả sex thì… không-nứng-nổi (cả sex dị tính lẫn đồng tính). Một cái trope khác là các nhân vật quan hệ hăng như thỏ, bảy lần một đêm ba ngày liên tiếp. Quan hệ nhiều tới mức mình đọc thấy mệt thay cho chúng nó, nhiều khi chỉ được nghỉ nửa trang sách trước khi vào hiệp tiếp theo. Nếu cốt truyện không mạnh thì xây dựng nhân vật thú vị cũng được, nhưng mấy cuốn mình đọc hầu như nhân vật nào cũng như mấy miếng bìa các tông, vô vị, cứng nhắc và không phân biệt nổi.

Read More »

Trong lúc viết fanfic,

Mấy hôm nọ mình vừa viết xong bài báo về fanfic, fanfiction: của fan, do fan & vì fan (đọc ở đây). Đây là bài mình đã dành nhiều tâm huyết, cảm thấy muốn tri ân đôi chút cho cộng đồng fanfic mình đã tham gia rất nhiều năm qua. Không phải lúc nào mình cũng đọc fanfic, nhưng mình đã bắt đầu đọc từ những năm cấp 3 tới giờ.

Mình đã viết thử một fanfic trước khi bắt tay vào viết bài báo, kiểu phương pháp Autoethnography ấy. Mình từng vẽ fanart không ít, nhưng đây là lần đầu tiên viết fanfic. Quả thật là khá vui, chẳng trách nhiều người hứng thú tham gia vào hoạt động này như vậy. Cảm giác rất khác so với khi mình sáng tác để xuất bản. Gần như không có áp lực gì, mình tự tha thứ cho tất cả sai lỗi khi viết, không tự censor bản thân. Một điểm mình nghĩ có nhiều ảnh hưởng tới tâm lý là sự nặc danh khi sáng tác fanfic. Khi mình sáng tác kiếm sống, danh tính của mình là thật, người ta có thể biết mặt mình mà chửi luôn :)))) , ít nhất thì vd như biên tập viên, NXB, toà soạn… biết mình là ai, biết cả thông tin cá nhân của mình luôn (hợp đồng đó các bác :)) ). Nhưng khi mình viết fanfic, mình có thể giữ chuyện đó cho riêng bản thân. Mình có thể đăng tải fanfic đó lên và không ai trên thế giới này biết đó là tác phẩm của mình (tất nhiên hacker đào sâu ra chắc vẫn mò được thôi, nhưng ai mà rảnh thế với một fanfic vô hại & tầm thường như này). Đó là một cảm giác hết sức thư thái!

Read More »

Trong lúc đọc yaoi,

Hôm nay khi đi gỡ tag những bức ảnh của mấy người bạn cũ, mình nghĩ về chuyện sao càng lớn mình càng dễ dàng từ bỏ các mối quan hệ, có thể từng một thời rất thân thiết, mà không thấy tiếc nuối mấy. Tất nhiên, đây không phải một ví dụ tốt đẹp gì, mình không giỏi với các mối quan hệ, có thể coi đây là những điều cần tránh chăng?

Gần đây mình có đọc lại một bộ yaoi yêu thích (các bác bình tĩnh, em đã luôn nói là em đọc tất cả mọi thứ rồi ha?), mình thích bộ này vì nhiều đồng cảm với nhân vật chính (và cả chuyện tình của nó) và truyện không có những cái trope yaoi độc hại thường thấy (như cưỡng bức nhưng nạn nhân càng chống cự, càng nói không thì trong lòng càng thích vậy 🤮). Chuyện kể về Minato – một cậu học sinh cấp 3 luôn xa lánh cuộc đời, một mình một cõi, rất có ý thức về bản thân, nó sẽ tự gọi nó là rác rưởi trước khi người khác kịp chửi nó, nó vô cùng chill với chuyện nó không chơi với ai và không ai thèm chơi với nó. Đùng một ngày, nó được chàng trai hot nhất trường – Tsuzuki tỏ tình (vâng, vẫn phải có tý hường phấn fantasy chứ ợ). Và đấy, câu chuyện về hai đứa trái ngược nhau hoàn toàn, cả về tính cách lẫn hoàn cảnh, địa vị… tìm hiểu rồi đến với nhau. Truyện rất buồn cười, thoại hóm hỉnh (có đoạn thằng Minato nghĩ về chuyện nếu nó và Tsuzuki xxx thì nó sẽ thấy thế nào, rồi nó bị lên. Hôm sau nó mắng nhiếc Tsuzuki rằng: tại mày mà identity của tao đã chết trong bồn tắm tối qua) và cũng rất wholesome (truyện cảm động nhé, người đọc hiểu rõ được vì sao hai nhân vật đem lòng yêu nhau, và tình yêu ấy đã giúp chúng nó hoàn thiện bản thân hơn ra sao. Hừm tôi nên viết review chi tiết cho bộ này!).

Chuyện tình ái này thì liên quan gì tới tình bạn đổ vỡ, là ở nhân vật Minato, trước khi gặp Tsuzuki, nó là đứa không có bạn. Không phải vì nó rác rưởi đến mức như nó hay nói (nó ý thức được mức độ rác rưởi của bản thân nhưng luôn có những giới hạn rác rưởi mà nó không để mình vượt quá), mà vì nó không muốn đối mặt với những mối quan hệ đổ vỡ, nên nó tránh luôn từ đầu cho đỡ mệt. Mình nói chung cũng ngại chuyện kết bạn (thường là người ta chủ động tới với mình trước), và như mình nói ở bài về OTP, mình luôn đặt hạn mức rất thấp ở tình cảm của người khác dành cho mình. Mình luôn nghĩ không có cái thất vọng nào đau đớn bằng việc nhận ra hoá ra người ta không quý mình như mình tưởng. Trời ơi, tan nát!

Read More »

I talk about Encanto,

Encanto kể về một đại gia đình Madrigal, mỗi thành viên trong gia đình đều có một sức mạnh siêu nhiên. Và gia đình ấy gánh vác cả một cộng đồng. Tuy nhiên, bỗng dưng tòi ra cô bé nhân vật chính – Mirabel không có sức mạnh gì, chỉ là một người bình thường.

Ngay từ lúc mới xem trailer của phim, từ năm ngoái năm kia lận, mình đã không chút hào hứng với cái premise này. Vì mình biết chắc chỉ có thể có một trong hai giải pháp cho cái kết: nhân vật chính tìm ra sức mạnh hoặc tiếp tục chỉ là một người bình thường. Và cả hai trường hợp đều… khá chán để truyền tải thông điệp mày không cần có sức mạnh để được gia đình yêu thương (mới xem trailer đã đoán tồng tộc được hết cả câu chuyện).

Nhưng mình vẫn xem phim này, mong là mình sai. Có nhiều phim ban đầu xem trailer mình không quá hứng thú, kỳ vọng nhưng lại hay bất ngờ, ví dụ như Wreck it Ralph (vì mình vốn không thích chơi điện tử). Encanto lại khiến mình thấy chán dưới cả mức không-kỳ-vọng-gì.

Đầu tiên, phải nói rõ là mình HIỂU chủ đề & thông điệp của phim. MÌNH HIỂU. Mình đoán được ngay từ lúc mới xem trailer. Đó là một chủ đề tốt & một thông điệp tích cực. Cái khiến mình thấy bực bội là quá trình để dẫn tới kết quả, giải quyết nút thắt của phim, quá thiếu chi tiết, thay đổi quá gấp dẫn tới việc không thuyết phục.

Read More »