Trong lúc đọc,

Trong Haikyu!! có một chi tiết lặt vặt chỉ một khung tranh ở góc mà mình rất thích. Đội bóng chuyền trường Karasuno vào đến giải toàn quốc, được lên Tokyo thi đấu. Mà trường nhỏ, ở tỉnh, kinh phí có hạn nên chỉ thuê được nhà nghỉ xoàng. Đến lúc mấy đứa gặp bạn bè ở các trường khác, giàu ơi là giàu, được ở khách sạn sang. Về lại nhà nghỉ chúng nó thi nhau kể những điều chúng nó thích ở chỗ ở hiện tại: nào là có món trứng cuộn ngon, nào là đồ ăn nhiều, rồi thì bà chủ dễ tính hay cho mượn xe đạp…

Chỉ có vậy thôi nhưng lúc đọc mình thấy xúc động vô cùng. Trời ơi cái lũ này sao mà đáng yêu, trong sáng đến thế! Chúng nó chỉ cần được chơi bóng chuyền thôi, còn cái gì cũng được, cái gì cũng tốt cả.

Hồi còn trẻ dại mình rất thích những thứ mỉa mai. Nhưng càng có tuổi, mình càng bớt đi nhiều, chỉ dễ cảm động với những thứ tốt lành nhỏ bé. Những thứ gay gắt, chê bai khiến mình thấy mệt. Đến mức bây giờ viết review mình chỉ muốn viết về những tác phẩm mình thích (tất nhiên vẫn sẽ có những điểm chưa tốt, nhưng ít nhất phải hứng thú với tác phẩm đó đã). Chỉ fan-gơn mới thấy lòng hăm hở. Xem/ đọc một tác phẩm dở đã oải rồi, nhớ lại về nó là thêm một lần oải, lại còn phải viết nữa thì muôn phần uể oải.

Read More »