Đừng bao giờ vẽ free! (mà ko phải để tặng)

Tự dưng hôm nay mình nhớ lại một chuyện xảy ra từ hồi xa lắc. Hồi đó mình xem được một bài chia sẻ của một bạn youtuber nọ, rất nổi. Bạn ấy nói về những bí kíp khi làm freelancer. Nhìn chung nội dung chia sẻ ổn, cũng hợp lý, thực tế. Chỉ duy có một lời khuyên đặc biệt dành cho dân thiết kế, vẽ vời là mình không đồng tình. Bạn ấy khuyên làm các sản phẩm miễn phí như một hình thức phát mẫu thử (sample), có thể là tặng những người nổi tiếng để chờ cơ hội được họ quảng cáo miễn phí cho.

Mình vào comment góp ý mỗi chi tiết đó. Và mình có kết luận rằng, các bạn làm sáng tạo/ thiết kế nói chung, khi các bạn còn kém, còn non kinh nghiệm thì lấy giá rẻ, đừng bao giờ làm miễn phí. Việc đó không giúp các bạn có thêm khách hàng đâu. Có rất nhiều cách khác để show cho khách hàng sample sản phẩm của bạn. Ngành sáng tạo, thiết kế nói chung có đặc thù riêng, khác với… bạn bán một loại bim bim chẳng hạn. Bạn có thể dễ dàng lấy một hai miếng bim bim cho người ta ăn thử thì chất lượng miếng bim bim đó không đổi. Nhưng làm sản phẩm thiết kế hay vẽ vời thì không thế. Bạn sample thiết kế một cái logo như thế nào? Một nửa hình symbol à? 🙂 Đa số khách hàng đều không có chuyên môn, làm sao bạn có thể kỳ vọng họ nhìn và tưởng tượng ra được chất lượng sản phẩm của bạn khi đưa một mẫu sketch nháp?! Làm sản phẩm hoàn thiện còn chưa ăn ai 🙂 .

Read More »

Kỷ niệm trong ngày,

Facebook có mục nhắc kỷ niệm ngày này năm xưa. Thi thoảng mình cũng xem. Hôm nay FB nhắc mình vụ này:

Đại khái, ngày này cách đây 7 năm mình đã nhận được một chiếc email của một người hoàn toàn không quen biết, như này (xin lược dịch):

“Tôi rất yêu thích các tác phẩm của bạn. Tôi muốn mua những cuốn sách bạn làm nhưng không thể tìm thấy chúng trên Amazon hay bất kỳ đâu. Tôi mong mua được bản tiếng Anh hơn nhưng nếu không có thì cũng không sao cả. Tôi nghĩ rằng phần hình ảnh minh hoạ đã truyền đạt được đủ ngay cả khi tôi không hiểu phần lời, tôi vẫn sẽ trân trọng cuốn sách. Có thể tôi sẽ học để đọc được chúng 🙂 . Dù sao, rất cảm ơn bạn đã chia sẻ sáng tạo và những suy nghĩ của mình. Tôi không biết nói sao cho đủ để bạn biết rằng những tác phẩm của bạn đã khiến tôi xúc động thế nào.”

Read More »

Khoá học tạo dựng phong cách,

Mình đã học xong khoá xây dựng phong cách (thời trang) cá nhân – Style masterclass (nói chung đến giờ chuyện ăn mặc của mình vẫn hết sức loạn xị ngậu), của một youtuber khá nổi – Dearly Bethany, mà mãi mới viết tổng kết. Mình lựa chọn khoá học này vì phần nào có sự đồng cảm với bạn Bethany. Bạn ý có nền tảng học hội hoạ truyền thống (vẽ tranh sơn dầu khá đẹp nha), từng làm thiết kế trong một thời gian dài. Thực ra không có gì trực tiếp liên quan tới thời trang. Mình cảm thấy điều này giúp cách tiếp cận của bạn ấy khác lạ hơn nhiều fashion blogger khác mình từng xem.

Vài thông tin cơ bản về khoá học:
– Hình thức: online/ học qua 70 video ngắn (chừng 5~10ph mỗi video) theo từng chủ đề thu sẵn (ko phải giáo viên giảng trực tuyến).
– Ngôn ngữ: tiếng Anh, có kèm sub tiếng Anh (nếu bạn không giỏi tiếng Anh lắm thì không nên học)
– Thời lượng: 6 tuần chính + 3 tuần bài bonus, bài đăng theo từng tuần.
– Cách thức tham gia: đăng ký –> thanh toán (148$/ 1 khoá) –> có tài khoản học viên (tài khoản này có thể sử dụng trọn đời, đồng nghĩa bạn có thể truy cập vào nội dung học mãi mãi, lúc nào cũng được).
Chi tiết hơn thì mời các bạn đọc trên web của Bethany, đã có viết rất đầy đủ.

Về cơ bản, phương pháp của Bethany là không dùng công thức chung (vd người quả táo quả lê thì nên mặc đồ như này như kia, muốn theo phong cách parisian thì phải có chừng này món…). Mà xây dựng tủ quần áo dựa trên sở thích, quan điểm cá nhân. Vd như bạn thích sách gì, phim gì, nhạc gì… đều có thể được thể hiện qua trang phục bạn mặc. Việc đào sâu vào bản thân như thế này giúp mọi món đồ bạn mặc đều có ý nghĩa, có câu chuyện, ít nhất là với bản thân bạn (quan trọng nhất là vậy). Điều này giúp phong cách của bạn có tính chủ đích.

Read More »

Tất cả phim hoạt hình PIXAR mình đã xem,

Sau khi làm bảng xếp hạng phim MCU, mình nghĩ sao không làm phim PIXAR luôn.

Tương tự như bảng MCU, mình vẫn xếp phim vào ba nhóm: nhóm “tách trà”, nhóm “cũng được” và nhóm “bleh”.

Nhóm “tách trà” 🍵

Đây là những phim mình xem mà khóc được (nhưng không phải phim nào cũng khóc đâu nhé ^^”). Đây đều là những phim xứng đáng có một bài review chi tiết riêng. Chắc mình sẽ viết bổ sung dần.

  1. A bug’s life
  2. Ratatouille
  3. Toy story 4 (đã có bài review ở đây)
  4. Wall E
  5. Monsters, Inc.
  6. Finding Nemo
  7. SOUL (đã có bài review ở đây)
  8. Onward (đã có bài review ở đây)
  9. The Incredibles 2 (đã có bài review ở đây)

Nhóm “cũng được” 💁‍♀️

  1. Toy story
  2. Toy story 2
  3. Toy story 3
  4. The Incredibles
  5. Inside Out
  6. Coco
  7. Up
  8. Luca

Nhóm “bleh” 🥱

  1. Cars
  2. Cars 2
  3. Cars 3
  4. Brave
  5. Monster University
  6. The good dinosaur
  7. Finding Dory
  8. Turning Red

Về cơ bản, PIXAR vẫn là một studio mình yêu thích, họ có nhiều ý tưởng nguyên bản thú vị. Mình luôn mong chờ các tác phẩm mới của họ.

Lần tới mình sẽ làm bảng xếp hạng Ghibli – cũng là một xưởng phim mà phim nào mình cũng xem.

Trong lúc đọc,

Trong Haikyu!! có một chi tiết lặt vặt chỉ một khung tranh ở góc mà mình rất thích. Đội bóng chuyền trường Karasuno vào đến giải toàn quốc, được lên Tokyo thi đấu. Mà trường nhỏ, ở tỉnh, kinh phí có hạn nên chỉ thuê được nhà nghỉ xoàng. Đến lúc mấy đứa gặp bạn bè ở các trường khác, giàu ơi là giàu, được ở khách sạn sang. Về lại nhà nghỉ chúng nó thi nhau kể những điều chúng nó thích ở chỗ ở hiện tại: nào là có món trứng cuộn ngon, nào là đồ ăn nhiều, rồi thì bà chủ dễ tính hay cho mượn xe đạp…

Chỉ có vậy thôi nhưng lúc đọc mình thấy xúc động vô cùng. Trời ơi cái lũ này sao mà đáng yêu, trong sáng đến thế! Chúng nó chỉ cần được chơi bóng chuyền thôi, còn cái gì cũng được, cái gì cũng tốt cả.

Hồi còn trẻ dại mình rất thích những thứ mỉa mai. Nhưng càng có tuổi, mình càng bớt đi nhiều, chỉ dễ cảm động với những thứ tốt lành nhỏ bé. Những thứ gay gắt, chê bai khiến mình thấy mệt. Đến mức bây giờ viết review mình chỉ muốn viết về những tác phẩm mình thích (tất nhiên vẫn sẽ có những điểm chưa tốt, nhưng ít nhất phải hứng thú với tác phẩm đó đã). Chỉ fan-gơn mới thấy lòng hăm hở. Xem/ đọc một tác phẩm dở đã oải rồi, nhớ lại về nó là thêm một lần oải, lại còn phải viết nữa thì muôn phần uể oải.

Read More »

Tất cả phim MCU mình đã xem,

Mấy hôm mình xem loạt video xếp hạng các phim trong MCU từ xưa đến giờ, liền cũng muốn làm một bảng xếp hạng của mình.

Đầu tiên, phải nói là mình không phải fan Marvel hay phim/ comic siêu anh hùng nói chung. Mình đã đi từ đoạn hoàn toàn không thích các sản phẩm liên quan tới siêu anh hùng, cho tới đoạn nghĩ mình rất thích, cho tới giờ là mình không thích mấy (mà phim nào cũng xem 😐) nhưng vẫn có những sản phẩm cá biệt mình mê.

Mình thích hai phong cách hoàn toàn trái ngược, nói chung “quá thể” tới độ là được: một là dạng nhố nhăng, làm lố hết sức, không nề hà. Hai là dạng cực kỳ nghiêm túc, đen tối, quằn quại (kiểu như The Dark knight hay Watchmen ấy. À Watchmen mình thấy comic hay hơn phim nhé! – không phải phim Marvel nhưng công bằng mà nói style Marvel đến giờ có mấy phim đen tối gì đâu).

Bảng xếp hạng này mình chỉ chia thành 3 nhóm lớn: nhóm “tách trà” của tôi – những phim rất hợp khẩu vị, mình sẵn sàng xem đi xem lại nhiều lần. Nhóm “cũng được” – những phim mình xem được hết một lèo mà không phải bấm điện thoại, xem giải trí vui vui okay nhưng không quá mê đắm. Và nhóm cuối cùng là “bleh” – những phim mình thấy nhạt hoặc thấy bực mình vì câu chuyện.

Read More »

Xem Táo quân nghĩ chuyện buồn cười,

Bất kể Táo quân đã trở nên dở và nhạt nhẽo ra sao, việc xem Táo đã trở thành một phần “thủ tục” ngày Tết của mình. Giống như không có mùi thơm lá mùi già, đón Tết sẽ thấy thiêu thiếu.

Những năm gần đây đã có rất nhiều chỉ trích với chương trình Táo quân, về những câu đùa đã quá lỗi thời, chọc ngoáy ngoại hình – body shaming, giễu nhại vô duyên cộng đồng LGBTQ+… Có những người thì bênh vực, cho rằng đã làm hài không thể không đụng chạm một ai đó. Cá nhân mình cũng thích hài kịch đen, những chuyện đùa không thèm kiêng nể ai. Tuy vậy, điều gì phân biệt hài kịch đen với chỉ đơn giản… xúc phạm ai đó?

Tất nhiên, hài hước là một phạm trù cực kỳ chủ quan, cá nhân. Không có công thức chung đúng cho tất cả. Không có câu đùa nào khiến con dân Trái đất cười được tất. Nhưng là một người luôn đặt tiêu chí buồn cười lên rất cao trong mọi sản phẩm nghệ thuật, mình muốn chia sẻ một góc nhìn nhỏ về sự hài hước mà mình trân trọng.

Hôm qua, mình bật chương trình Hoa táo (Gặp nhau cuối năm 2009) để xem lại, cho có không khí (với mình đây là một trong những năm tốt nhất từ xưa đến giờ). Mình nhận ra chương trình 2022 đã xào lại không ít câu đùa của năm 2009, nhưng… it didn’t work at all. Hài kịch mình thấy vô cùng, vô cùng khó làm. Phân tích một câu đùa vì sao nó buồn cười cũng là giết chết sự hài hước ấy, nhưng hãy “gắng gượng” với mình thêm chút.

Read More »