Hôm qua mình xem thử một anime rất nổi tiếng – A Slient Voice, có tên tiếng Nhật là 声の形 (dáng hình của giọng nói). Đây là một tác phẩm tuy kết có hậu nhưng với mình vẫn là một câu chuyện bi kịch với không khí u uất, nặng nề. Xuyên suốt bộ phim, mình chỉ liên tục nghĩ sao mà phải khổ như vậy? Đây chắc chắn không phải một bộ phim dở (phần hình ảnh & animation của phim rất đẹp và mượt mà. Hành trình phát triển tâm lý & thay đổi của nhân vật chính Shoyo cũng hợp lý) nhưng mình không thấy cảm động, chỉ thấy ôi sao mà khổ, sao mà mệt mỏi đến thế!
Nghĩ lại thì thấy hầu hết các tác phẩm khiến mình thấy xúc động mãnh liệt đa số đều là những câu chuyện vui, rất hiếm khi là bi kịch. Việc này cũng khiến mình suy nghĩ, vì sao mình ít khi thấy lay động, thấy muốn khóc trước những câu chuyện buồn, trước sự thê lương? Thật ra khi đọc hay xem những thứ như vậy khiến mình có hình dung đặt bản thân vào những hoàn cảnh nghiệt ngã đó nên chỉ thấy sợ.
Về cơ bản, mình là một đứa may mắn. Cuộc sống cho tới giờ rất ít đau khổ, ít sóng gió gì kinh khủng. Dù mình không đặc biệt giàu có hay tài năng hay đẹp xinh, mình có một cuộc đời mềm mại và bình thường. Tuy vậy, vẫn có một số sự kiện – mà sau này khi nhìn lại mình mới thấy tác động dài lâu của chúng. Ví dụ chuyện vào năm nhất ĐH mà mình đã từng kể vài lần, nỗi oan ức khiến mình mất học bổng kỳ đó. Đó cũng là lần đầu tiên mình không kiềm chế được mà khóc nức nở ở chốn công cộng, trước mặt rất nhiều người. Ngày hôm đó, sau khi khóc lóc bét nhè xong, mình đã viết vào nhật ký rằng mình sẽ không bao giờ khóc vì những chuyện bất công sai trái nữa, sẽ không buồn cái gì quá hai ngày, sẽ không khóc trước mặt những người chắc chắn không quan tâm gì tới nỗi khổ của mình.
Tác dụng phụ của quyết định kể trên là sau đấy mình chả mấy khi phát khóc vì thấy buồn (chứ buồn thì vẫn có nhé, thậm chí nhiều hơn =)))) làm người lớn mà). Giờ mình hay khóc vì… vui quá, khi được chứng kiến điều gì đó đẹp đẽ quá hoặc cái gì đó bitter-sweet, ngọt đắng trộn lẫn. Thế nên hai tác phẩm manga có tác động mạnh mẽ tới cảm xúc của mình mang không khí hoàn toàn trái ngược, phản ánh nhân sinh quan đã thay đổi của mình.
Trước kia mình đọc Naruto thấy hai thằng bé khổ quá, cả Naruto lẫn Sasuke. Cái làng Konoha đó sao vô ơn quá vậy, không nể thằng Naruto hi sinh thân mình chứa Cửu Vỹ thì cũng phải nể mặt bố nó chứ 🙂 . Ngày đó mình khóc lã chã chỉ vì nghĩ muốn chúng nó được hạnh phúc, được vui vẻ, không bị ngược đãi, không phải thù hằn muốn giết ai nữa. Nhưng nếu là mình của bây giờ mình sẽ không còn khóc vì những thứ như vậy nữa. Trái lại, mình khóc mỗi lần Karasuno thắng trận (vất vả nên thắng mới đã), mỗi lần thằng Kageyama nhận ra nó không còn cô đơn nữa, nó không cần phải cứ vò võ một mình thế, mỗi lần thằng Hinata “ngây thơ” không quan tâm tới việc người ta coi thường nó hay thằng Tsukishima lần đầu nếm mùi vị đam mê bóng chuyền, rồi thằng Takana biết mình là Mr.Average nhưng vẫn giành được vinh quang của riêng nó…
Thế giới trong trẻo được thể hiện trong Haikyu!! khiến mình lay động vì à thì ra chúng ta vẫn có thể chọn cách nhìn nhận thế giới đẹp đẽ như thế này. Càng lớn mình càng nhận ra rằng lựa chọn cách nhìn ấy cần rất nhiều dũng cảm. Ví dụ như để thấy những ngày lễ như 20/10, mùng 8/3 là thừa thãi, là giả tạo màu mè thì dễ. Trái lại để nhận ra có thêm cái cớ để tạo ra những niềm vui bé mọn, để nhìn thấy sự hân hoan rất thật lòng có thể bị khuất đằng sau những lệ bộ xã hội thì khó hơn đấy. Mình cảm thấy đặc biệt cần nhiều can đảm để dám tin lại sau mỗi lần thất vọng vì đặt lòng tin vào những điều tưởng chừng tốt đẹp mà hoá ra không phải, để dám ngây thơ thấy cuộc sống có thể tươi đẹp như vậy giữa bùn lầy.
Mình nhận ra bản thân thiếu cái gì thì dễ bị hút về thứ ấy. Mình hay rao giảng về những điều tích cực, lạc quan vì thực ra mình là đứa tiêu cực (nghe rất mâu thuẫn đúng không, cuộc đời êm ả thì có gì để tiêu cực?). Chỉ là mình có cách thể hiện hô hố thôi. Nhưng mình thích được tiếp xúc với những điều tốt đẹp (như việc mình đã đọc và si mê Haikyu!! đến vậy), vậy thôi cũng thấy lòng hoan hỉ.
Em xem Hospital Playlist cũng vì trong phim không có người xấu, không có tranh đấu quyền lực, ai cũng có lí do mà tại sao người ta lại hành xử như vậy và một thế giới đầy niềm vui. Đúng là cuộc sống vốn nhiều nỗi buồn và tiêu cực rồi, phải tìm niềm vui hường phấn tích cực trên màn ảnh hoặc tranh truyện. ☺️☺️☺️
LikeLiked by 1 person