Nếu có cái gì làm mình dễ nổi giận nhất thì đó là sự HỜI HỢT. Hời hợt trong hành động, trong suy nghĩ.
Mình là đứa nhìn chung vốn lười. Nên nếu đã bỏ công làm cái gì thì sẽ làm tốt nhất có thể (trong sức & khả năng ở thời điểm đó). Còn không, khỏi làm luôn cho nhẹ người! Một sản phẩm mình làm ra trong tâm trạng “cho xong” luôn khiến mình vô cùng bực bội với chính bản thân mình sau đó. Và tuyệt nhiên không bao giờ muốn nhìn lại, thậm chí không muốn thừa nhận đó là sản phẩm mình làm. Cái cảm giác này khủng khiếp cực kỳ vì không chỉ sản phẩm xấu, nó còn khiến mình thấy TỐN THÌ GIỜ. Tại sao với khả năng tập trung có hạn, với sự chăm chỉ còn hạn chế hơn, tôi lại dành để làm ra một thứ… như này?!?!
Hồi mới quen nhau, bạn Nờ từng nói với mình một câu, làm mình liêu xiêu và tin rằng chân ái của tôi đây rồi. Bạn ý bảo “nếu có thể làm tốt hơn thì tại sao không làm?”. Nếu biết (cách) để có thể làm tốt hơn mà vẫn không chịu làm thì thật là… tội ác.
Vậy nên, lời chê mình sợ nhận được nhất và cũng là lời chê nặng nề nhất mình có thể nói ra (với người khác) là HỜI HỢT. Nếu mình chê cái gì đó, sản phẩm nào đó là sao làm sơ sài, hời hợt quá vậy, đó chính là tột đỉnh sự bực mình và thất vọng của mình.

Một trong những lý do mình thích xem thể thao (cũng như đọc truyện, xem phim thể thao nói chung) là mình được chứng kiến sự nỗ lực liên tục. Khó có gì dễ nhìn thấy tâm huyết, thấy quyết tâm cùng cực được như thể thao. Và chứng kiến một ai đó vượt qua được giới hạn của bản thân họ khiến chúng ta cũng như được tiêm một liều động lực, cảm thấy như chính mình cũng có thể làm được việc đó. Ngoài ra, với thể thao, đó không chỉ là sự nỗ lực của những cá nhân xuất chúng, hơn hết đó là quyết tâm của những người bình thường.
Trong Haikyu (hihi làm sao viết về thể thao tôi lại có thể bỏ qua tác phẩm này) có một tình tiết làm mình muốn *rớt nước mắt*: một thành viên trong đội, không phải nhân vật trung tâm, không phải ngôi sao rực sáng với tài năng thiên bẩm, cậu tự ý thức được rằng mình là người… bình thường, là Mr. Average. Nhưng cậu là Mr.Average với khao khát không average, và ngay cả với khả năng average đó, cậu vẫn có được những phút giây toả sáng của mình.
Phần lớn chúng ta đều là những cá thể… average, bình thường. Nhưng chính sự hời hợt khiến chúng ta trở nên thật sự tầm thường. Đừng tầm thường! Thế nhé!
Chào em, chị luôn đọc và mong chờ những bài viết của em trong những năm qua. Chị cũng thích nhiều bài em viết lắm, hoặc ít ra là thích một cái gì đó trong bài em viết. Nhưng bài viết này chị đặc biệt thích, đến mức phải để lại cmt đấy :))
LikeLiked by 1 person
cảm ơn chị đã đọc blog em ạ ^^
LikeLike
Reblogged this on Nemophila.
LikeLike