HOÀN TOÀN BÌNH THƯỜNG,

Thời mới lớn, mình hay dằn vặt nghĩ tôi có gì đặc biệt không, tôi có tẻ nhạt không? Nhưng khoảnh khắc mình nghĩ ôi tôi đã (sắp) lớn thật rồi là khi mình nhận thấy bản thân hoàn toàn bình thường không chút lăn tăn.

Mình không hiểu sao nhiều người thích sử dụng một cách diễn đạt tiêu cực cho những điều tích cực. Ví dụ như kể chuyện theo đuổi ước mơ, dám liều mình, dám chịu khổ để làm điều mình say mê thì họ nói “tôi đã điên khùng như thế” hoặc “không hiểu sao thích tự-hành như thế”… Mình thì thấy chuyện đó không có gì khùng điên hay tự hành hạ bản thân. Không theo đuổi việc mình muốn, việc mình có khả năng làm tốt nhất, tự trói buộc bản thân với một công việc bí bức… thì mới là tự-hành-hạ chứ ha? 🙄

Mình không thấy cách diễn đạt như vậy là khiêm tốn (tôi khùng điên thôi chứ không phải tôi can đảm hay nhiệt huyết đâu), cũng không thấy hài hước?! Ví dụ nói “tôi không biết vào thời điểm ấy lấy dũng cảm ở đâu ra để quyết định (theo đuổi ước mơ) vậy nữa” hoặc “thích quá nên làm liều thôi” có phần dễ chịu và thành thật hơn với mình.

Những thứ tốt đẹp như đặt cược để thành công, theo đuổi ước mơ, hoặc trải nghiệm đáng nhớ có thể hiếm có nhưng không phải điều kì cục, ngu ngốc. Nếu có lúc nào có thể tự hào về bản thân, hãy là những lúc ấy, lúc bạn đã dũng cảm làm điều mình thật sự mong muốn, với một tâm trí & trái tim sáng suốt vô cùng. Nếu có chuyện gì dở hơi mình làm trong quá khứ thì đó là không nghe theo “tiếng gọi con tim” mà học khoa đồ chơi làm đủ thứ cho vui. Bày đặt nội thất làm gì khổ vl, tự hành vl.

Read More »

VÀI THAY ĐỔI MỚI,

Mình mới dọn dẹp và thiết kế lại blog này một chút (như các bạn thấy, màu hường cho đúng tinh thần thi vị), cho thay đổi không khí và cập nhật thêm vài tính năng.

Có một số thay đổi nhỏ như là:

1. Nghe Podcast NGHE NÓI LÀ trực tiếp trên blog:

Ở cột bên tay phải màn hình, mình đã thêm tính năng nghe tập mới nhất của podcast. Các bạn có thể click để nghe trực tiếp trên blog này. Dù mình ko biết có ai có thể vừa nghe podcast vừa đọc blog không :v .

Các bạn có thể nghe toàn bộ các tập từ trước đến giờ của NGHE NÓI LÀ trên các nền tảng như spotify, apple podcast hay google podcast nhé.

2. Những bài đăng gần nhất trên Instagram:

Mình có hai tài khoản Instagram. Một là kênh chính, đăng các sản phẩm cá nhân (tranh & sách) thuycom.studio.

Hai là một kênh đời sống, mình chia sẻ những hình ảnh đời sống thường ngày của mình ở Nhật. Chủ yếu là đồ ăn với cây cỏ hoa lá thui: awkward_n_chill

Mình thêm tính năng chia sẻ những hình ảnh mới nhất của tài khoản đời sống bình thường, cũng ở cột bên tay phải.

3. Bổ sung phần tự giới thiệu:

Tab trên cùng của blog, góc bên tay trái nhé ^^.

Ghé trang web chính thức của mình tại: https://thuycom.studio/

Nếu các bạn muốn liên hệ gì, hãy gửi email cho mình tại địa chỉ: thuy@thuycom.studio nhé.


Hết rồi! Cảm ơn các bạn đã theo dõi blog của mình!

NHẠC NỀN THỨ BẢY,

Đôi lúc có những câu hát, chỉ vài từ thôi mà khiến mình thấy như chìm vào cả một chậu cảm xúc, làm mình nghĩ tới đủ thứ chuyện.

Phải nói là vài năm trở lại đây mình rất ít nghe nhạc, không biết sao. Trước giờ mình vẫn là đứa nghe nhạc nhiều lắm (Nếu bạn nào follow blog này của mình từ xửa xưa hẳn nhớ hồi ý mình viết về nhạc cũng không ít). Vì một lý do khó hiểu nào đó bỗng dưng mình không thấy thiếu khi cả năm gần như không nghe nhạc. Mình bắt đầu nghe nhạc trở lại lúc rơi vào hố bóng chuyền với tuyển Nhật, rồi sau đó là Haikyu!!

Gần đây có mấy bài hát khiến mình muốn nghe nhạc nhiều trở lại. Có thể cũng do mình nghe hiểu được lời hơn. Đầu tiên là bài Funny Bunny, của nhóm The Pillows. Có đoạn điệp khúc làm mình xúc động vô cùng. Bài hát này như một bức thư động viên gửi tuổi trẻ, lắm hoài bão và cũng nhiều hoang hoải.

キミの夢が叶うのは
誰かのおかげじゃないぜ
風の強い日を選んで
走ってきた
If your dreams come true
It won’t be because of anyone but yourself
You choose to run
Even on the days when the wind blows hard

Sau đấy là một bài tên Hope, của Macaroni Empitsu. Một bài hát về tình yêu thôi, mà có đoạn điệp khúc mình thích ghê gớm. Hay do nó khiến mình nhớ lại tâm trạng khi yêu nhỉ =)))) , tâm trạng lúc chờ câu trả lời chính thức của người kia ấy. Vẫn còn ngập tràn hi vọng. Mình thích những bản tình ca không quằn quại, dằn vặt, có thể buồn nhưng không tuyệt vọng.

僕らはまだまだ それぞれだけれどね
それでも、それでも

君が好きだ ただ君が好き
We’re just still not there and we’re still each of our own.
But even so, even so.
I love you. You’re the only one I love.


Cuối tuần muốn giới thiệu vài bài hát mình thấy cảm động vậy thôi.

Thấy lòng hoan hỉ,

Hôm qua mình xem thử một anime rất nổi tiếng – A Slient Voice, có tên tiếng Nhật là 声の形 (dáng hình của giọng nói). Đây là một tác phẩm tuy kết có hậu nhưng với mình vẫn là một câu chuyện bi kịch với không khí u uất, nặng nề. Xuyên suốt bộ phim, mình chỉ liên tục nghĩ sao mà phải khổ như vậy? Đây chắc chắn không phải một bộ phim dở (phần hình ảnh & animation của phim rất đẹp và mượt mà. Hành trình phát triển tâm lý & thay đổi của nhân vật chính Shoyo cũng hợp lý) nhưng mình không thấy cảm động, chỉ thấy ôi sao mà khổ, sao mà mệt mỏi đến thế!

Nghĩ lại thì thấy hầu hết các tác phẩm khiến mình thấy xúc động mãnh liệt đa số đều là những câu chuyện vui, rất hiếm khi là bi kịch. Việc này cũng khiến mình suy nghĩ, vì sao mình ít khi thấy lay động, thấy muốn khóc trước những câu chuyện buồn, trước sự thê lương? Thật ra khi đọc hay xem những thứ như vậy khiến mình có hình dung đặt bản thân vào những hoàn cảnh nghiệt ngã đó nên chỉ thấy sợ.

Read More »

Không hời hợt, không tầm thường,

Nếu có cái gì làm mình dễ nổi giận nhất thì đó là sự HỜI HỢT. Hời hợt trong hành động, trong suy nghĩ.

Mình là đứa nhìn chung vốn lười. Nên nếu đã bỏ công làm cái gì thì sẽ làm tốt nhất có thể (trong sức & khả năng ở thời điểm đó). Còn không, khỏi làm luôn cho nhẹ người! Một sản phẩm mình làm ra trong tâm trạng “cho xong” luôn khiến mình vô cùng bực bội với chính bản thân mình sau đó. Và tuyệt nhiên không bao giờ muốn nhìn lại, thậm chí không muốn thừa nhận đó là sản phẩm mình làm. Cái cảm giác này khủng khiếp cực kỳ vì không chỉ sản phẩm xấu, nó còn khiến mình thấy TỐN THÌ GIỜ. Tại sao với khả năng tập trung có hạn, với sự chăm chỉ còn hạn chế hơn, tôi lại dành để làm ra một thứ… như này?!?!

Read More »

Thời điểm để vui,

Vào ngày diễn ra lễ tốt nghiệp ĐH, mình đang vi vu ở Thái. Mình không mặc áo cử nhân, không lên nhận bằng. Và tuyệt nhiên không có bức ảnh kỷ niệm cầm hoa cầm bằng nào.

Lúc ấy mình đang tung tăng ở Thái với một người bạn lần-đầu-gặp-ngoài-đời. Hai đứa đi xem liveshow của ONE OK ROCK. Đấy cũng là lần đầu mình đi du lịch nước ngoài. Hồi đấy đi xem hay quá mình đã nghĩ nhất định có dịp phải xem liveshow của OOR ở Nhật (vì show ở Nhật thường được tổ chức hoành tráng hơn). Nhưng giờ đã có cơ hội mình lại không muốn đi nữa.

Mình rất vui hồi đó đã “liều” đi, hình như báo ốm gì đó với trường để không dự lễ tốt nghiệp. Thời điểm ấy là giai đoạn âm nhạc của OOR mình thích nhất, khi họ vẫn còn là một ban nhạc trẻ, đang lên. Bây giờ có cơ hội xem show ở Nhật nhưng mình không còn thích nghe âm nhạc hiện tại của họ nữa.

Read More »

Ôm lấy thất bại,

Ngày 13 tháng 10 năm 2006, trong một giải đấu Futsal quốc tế được tổ chức tại Macao, đội tuyển Brazil đã nã cho tuyển Đông Timor 76 bàn thua. Mà còn thua trắng không nổi một bàn danh dự. Một trận đấu Futsal có hai hiệp, mỗi hiệp 20ph. 40 phút cho 76 bàn thắng. Tính trung bình cứ một phút trôi qua, thủ môn đội Đông Timor phải vào lưới nhặt bóng hai lần. Hình dung chắc là quay vào lưới, nhặt quả bóng lên, phát bóng, vào chân đối thủ, lại quay vào nhặt, chưa kịp thở xong một hơi.

Tình cảnh khi ấy Brazil đang là một trong những đội mạnh nhất thế giới (Brazil có vẻ rất giỏi mấy môn với bóng). Còn về phía Đông Timor, đây là một trong những trận thi đấu chính thức đầu tiên của họ. Và trở thành một trận thua không thể bị xoá mờ trong lịch sử Futsal thế giới. Vì nó là trận thua đậm kỷ lục, cho tới tận bây giờ. Mình không thể kiềm nổi việc vừa thấy thương, vừa thấy buồn cười (xin lỗi ạ huhu). Không chừng tới gần cuối trận, cả bên thắng lẫn bên thua đều đã… chai lì cảm xúc. Ghi bàn không còn buồn ăn mừng, vào lưới nhặt bóng thì tim cũng không còn đau.

Read More »

Điểm mềm,

Tuy không bao giờ tiêu nổi mấy phim/ sách truyện kiểu Twilight hay Crash landing on you… mình hiểu được lý do vì sao có một bộ phận không nhỏ khán giả yêu thích mấy tác phẩm đó tới vậy. Và không phải vì trình độ thưởng thức của họ thấp hay gì đâu nhé. Người ta vẫn có thể vừa hiểu & thấm được những tác phẩm cao cấp, hàn lâm, vừa có thể thấy xúc động với những thứ… phổ thông và có đôi phần sến súa.

Read More »