Thời mới lớn, mình hay dằn vặt nghĩ tôi có gì đặc biệt không, tôi có tẻ nhạt không? Nhưng khoảnh khắc mình nghĩ ôi tôi đã (sắp) lớn thật rồi là khi mình nhận thấy bản thân hoàn toàn bình thường không chút lăn tăn.
Mình không hiểu sao nhiều người thích sử dụng một cách diễn đạt tiêu cực cho những điều tích cực. Ví dụ như kể chuyện theo đuổi ước mơ, dám liều mình, dám chịu khổ để làm điều mình say mê thì họ nói “tôi đã điên khùng như thế” hoặc “không hiểu sao thích tự-hành như thế”… Mình thì thấy chuyện đó không có gì khùng điên hay tự hành hạ bản thân. Không theo đuổi việc mình muốn, việc mình có khả năng làm tốt nhất, tự trói buộc bản thân với một công việc bí bức… thì mới là tự-hành-hạ chứ ha?
Mình không thấy cách diễn đạt như vậy là khiêm tốn (tôi khùng điên thôi chứ không phải tôi can đảm hay nhiệt huyết đâu), cũng không thấy hài hước?! Ví dụ nói “tôi không biết vào thời điểm ấy lấy dũng cảm ở đâu ra để quyết định (theo đuổi ước mơ) vậy nữa” hoặc “thích quá nên làm liều thôi” có phần dễ chịu và thành thật hơn với mình.
Những thứ tốt đẹp như đặt cược để thành công, theo đuổi ước mơ, hoặc trải nghiệm đáng nhớ có thể hiếm có nhưng không phải điều kì cục, ngu ngốc. Nếu có lúc nào có thể tự hào về bản thân, hãy là những lúc ấy, lúc bạn đã dũng cảm làm điều mình thật sự mong muốn, với một tâm trí & trái tim sáng suốt vô cùng. Nếu có chuyện gì dở hơi mình làm trong quá khứ thì đó là không nghe theo “tiếng gọi con tim” mà học khoa đồ chơi làm đủ thứ cho vui. Bày đặt nội thất làm gì khổ vl, tự hành vl.
Read More »