Mình từng nhận được rất nhiều tin nhắn của các bạn đang lăn tăn suy nghĩ muốn theo nghề minh hoạ. Điểm chung là các bạn luôn lo lắng liệu có thể kiếm sống được bằng nghề này hay không.
Một mặt nào đấy, mình cảm thấy bản thân không đủ tin cậy để nói về chuyện này, vì mình chưa từng phải chật vật lo kiếm sống từng bữa. Mặt khác, quan điểm riêng tiền bạc đã góp phần không nhỏ khiến cuộc sống của mình tương đối dễ chịu (về mặt vật chất).
Mình sinh ra trong một gia đình trung lưu tại Hà Nội. Bố mẹ là công nhân viên chức, làm công ăn lương bình thường, không chức tước, không buôn bán kinh doanh, không có khoản thừa kế dù to dù bé nào. Ngôi nhà mình lớn lên hơn 20 năm chỉ vỏn vẹn 25m2, có nhà bếp liền kề nhà vệ sinh kèm nhà tắm bé không thể bé hơn được nữa. Câu quen thuộc mẹ nói suốt thời bé của mình là nhà cận nghèo nên chỉ được ăn chuối thôi.
Khi bắt đầu tự kiếm được tiền, mình nhận ra một khía cạnh lạc quan trong điều mẹ hay nói, và đây cũng là cốt lõi quan điểm về tiền bạc của mình: ít nhất vẫn có chuối mà ăn.
Dù nhà không giàu có gì nhưng bố mẹ mình luôn cố gắng có đủ mọi thứ, chỉ là ở một mức vừa túi tiền hơn. Cơm ăn đủ 3 bữa, có cả hoa quả tráng miệng. Mình chưa bao giờ cảm thấy ghét bỏ chuối vì phải ăn nhiều, cũng không đòi hỏi được ăn những thứ đắt tiền hơn.
Mình là một đứa trẻ và một người lớn không nhiều ham muốn vật chất. Rất thích tiền, nhưng mình không thèm thuồng túi hàng hiệu, hay nhà lầu xe hơi. Mình cảm thấy việc bản thân không đặt nặng vật chất giúp mình không mấy khi đau khổ về tiền bạc. Vì mình không ham cơm bào ngư (nhưng nếu có thì vẫn ăn nha 🙂 ) nên mình luôn đủ cơm muối vừng để ăn.
Thêm nữa, mỗi khi mình cần tiền làm gì đấy, mình cảm thấy… vũ trụ sẽ giúp đỡ mình :)))). Sẽ có cơ hội tới giúp mình kiếm đủ số tiền. Vd hồi sinh viên năm 2, chưa đi làm gì cả, mình muốn mua wacom. Wacom ngày đó là 400$ (10 năm trước), số tiền không nhỏ, không thể xin bố mẹ. Khi còn đang lăn tăn làm sao kiếm tiền, mình liền có dự án minh hoạ đầu tiên, vẽ SGK. Làm xong thì mình thừa đủ tiền mua wacom luôn :D. Khi mình muốn đi Nhật thăm người yêu thì mình có sách best seller –> có thưởng doanh thu & Tết, đủ tiền đi luôn.
Vậy nên mình ít khi quá lo lắng về tiền nong, vì tin sẽ có cách xoay xở được thôi :D. Mình luôn gặp may như vậy đó.
Quay trở lại với câu hỏi ở đầu bài, liệu có kiếm đủ tiền là một câu hỏi không có câu trả lời. Bao nhiêu mới là đủ? Mình là loại có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, ít tiền thì ăn chuối, nhiều tiền ăn nho mẫu đơn. Mình luôn thấy không thiếu. Tiền với mình rất cần thiết, mình rất ít khi làm free, nhưng không dự án nào là thuần vì tiền cả. Tư duy của mình là: mình muốn làm một tác phẩm siêu đỉnh rồi kiếm được nhiều tiền chứ không phải mình muốn kiếm thật nhiều tiền nên mình sẽ làm tác phẩm này.
Có một câu thoại rất hay trong Ba chàng ngốc:
“Pursue excellence, and success will follow, pants down!”
Theo đuổi sự xuất sắc và thành công sẽ tự khắc theo sau. Việc chúng ta đặt ưu tiên vấn đề gì ảnh hưởng rất lớn. Muốn ít thứ thôi thì sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. Nên lo lắng về chuyện liệu mình có đủ khả năng làm nghề tốt không hơn là liệu nghề này có kiếm sống nổi không.
Khi bạn đủ tâm huyết và làm được việc, dù ở bất kỳ ngành nghề nào, bạn cũng sẽ kiếm được tiền thôi. Mình tin vậy. Đam mê sẽ mài ra ăn được. Ví dụ, mình thích sáng tác, thích vẽ. Mình làm bản thảo không chỉ để vậy cho vui. Mình sẽ tìm cách bán được chúng. Sẽ luôn có cách, chúng ta phải tìm – bắt đầu bằng việc thay đổi quan điểm về đam mê – đam mê là kiếm được tiền chứ không phải cứ đam mê dù không làm ra tiền. Nếu đam mê chưa ra tiền thì làm cái khác lấy tiền nuôi đến khi nó ra tiền thì thôi.
Chỉ đừng có những mục tiêu phi thực tế.
Không biết mình đã diễn đạt được mạch lạc quan điểm tiền bạc của mình chưa 😕 Mà đói quá, mình phải đi ăn đã.