Trong Oh, the Places you’ll go! của Dr.Seuss, có một trang mình rất thích, một trang mà càng lớn mình càng thấm được sự “trưởng thành” của nó:

Cô đơn một mình!
Dù em có thích hay không, em sẽ phải cô đơn một mình không ít đâu.
Trước kia, mình hiểu “cô đơn” theo nghĩa không có ai chia sẻ cùng, người thân hay bạn bè. Và cô đơn thì chỉ có buồn mà thôi. Tuy vậy, sau mình nhận ra là, ngay cả khi luôn có người thân, bạn bè bên cạnh, bạn vẫn có thể cảm thấy cô đơn. Chuyện này có thể không phải do bạn mất đi kết nối với họ. Có thể đó là do có những chuyện bạn buộc phải cô đơn, có những chuyện chỉ mình tự giải quyết được, là cuộc chiến đơn độc. Không có ai khác giải quyết thay được hết.
Đợt trước mình xuống tinh thần cực kỳ, và mình chỉ có một thắc mắc rằng sao mình phải cố gắng nhiều để làm gì, lúc nào cũng phải cố gắng cố gắng, rồi sao?! Mình cố gắng giảm cân rồi mình lại béo lên. Mình cố gắng chữa mụn rồi lại tiếp tục bị breakout. Mình cố gắng làm việc nhưng vẫn bị tụt hậu, vẫn không thể bứt phá… Rồi mình lại nghĩ tất cả là do mình cố gắng… chưa đủ. Nhưng mình sẽ phải cố gắng đến bao giờ nữa =))), tôi mệt quá trời ơi!
Ngày bé mình luôn nghĩ mục đích cuộc đời là để… vui. Chỉ cần làm những việc mình thích, mình cảm thấy vui, không hối hận là đủ. Nhưng càng lớn càng thấy khó vui, ít thứ khiến mình thấy vui thật lòng. Nhất là với một đứa có ý chí sống rất èo uột như mình. Hồi còn đi học, mình từng nói với mẹ mình là ước gì mẹ đừng sinh con ra. Có rất nhiều thời điểm mình cảm thấy được/bị đẻ ra thật phiền phức. Mình không đòi được sinh ra, mình cũng không muốn gánh những kỳ vọng của người khác và nhất là làm bố mẹ thất vọng, buồn lòng. Mình thật sự không có sức lực cho bất kỳ cuộc chiến nào. Mình luôn nghĩ nếu là một nhân vật trong một bộ phim thảm hoạ, mình sẽ là đứa chết đầu tiên, trong 5ph mở đầu.
Từ xưa, mình luôn được nhiều người nhận xét là người lạc quan, vui vẻ, thậm chí có đứa bạn từng hỏi mình là làm sao để lúc nào cũng vui được như vậy. Thực tế, vì nhận thức được bản thân là một đứa èo uột (từ rất sớm, có lẽ là từ cấp 2), nên mình rất cố gắng để vui vẻ, để tích cực, không đem năng lượng tiêu cực đến thế giới xung quanh. Cũng như những gì mình viết trên blog này, luôn rất là cố gắng.
Mình ngưng vẽ gần cả tháng nay. Mình cảm thấy tuyệt vọng vô cùng vì không thể vẽ đẹp hơn (và rằng mình đã già rồi, mình sắp hết thời gian rồi). Rồi mình xem một buổi nói chuyện của một hoạ sĩ mình rất yêu thích – Jon Klassen, anh có nói rằng phần lớn thời gian anh cảm thấy mình không phải là hoạ sĩ. Khi làm việc, anh sẽ cố gắng tập trung vào những thông tin/ câu chuyện mình cần kể, cần truyền tải chứ không phải là vẽ sao cho đẹp, kỹ thuật thế nào. Việc này khiến mình thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Vì ngay cả những hoạ sĩ đỉnh cao, vẫn cảm thấy họ chưa đủ tốt, và rằng chúng ta là những người kể chuyện, chúng ta hãy tập trung vào kể chuyện. Chắc chắn mình không bao giờ trở thành hoạ sĩ vẽ đẹp nhất, nhưng có thể mình sẽ là một người kể chuyện không tồi. Kỳ vọng sai lầm sẽ làm chúng ta khổ sở.
Quay lại chuyện cô đơn. Mình nghĩ những lúc này cần phải cô đơn. Mình sầu não chủ yếu vì đi so sánh với thiên hạ: cũng là người sao mình không làm được như người ta, kiểu vậy. Vd trước kia mình sáng tác chỉ nghĩ tới cảm xúc của bản thân, sự vui thích khi được kể chuyện, được vẽ. Giờ chưa kịp làm gì mình đã nghĩ tới đủ chuyện rằng thì là có ai đồng ý xuất bản bản thảo này không, liệu mình đi thi có đoạt giải không, liệu có được độc giả đón nhận, đồng nghiệp nể trọng hay không… Chẳng phải là định hướng vô cùng sai lầm hay sao? Đó nên là những chuyện nhỏ nhặt cuối cùng mình cần nghĩ tới, khi đã làm xong mọi thứ.
Mình bán than vậy thôi. Không muốn tỏ ra cố gắng thêm nữa ở cái post này. Mình đi làm việc tiếp.
Nhiều khi em cũng tự hỏi: ‘mình cố gắng nhiều như vậy tại sao vẫn chỉ là một hạt cát’. Đã nhỏ lại còn lạc giữa một sa mạc mênh mông. Cảm giác rất bất lực. Có lẽ vì em không có định hướng rõ ràng, cũng có thể vì em cố gắng chưa đủ? Nhưng dù sao thời gian vẫn cứ trôi, cuộc sống vẫn tiếp diễn nên em phải đứng dậy và bước tiếp thôi ạ. 😀
Chị có thích ‘buồn’ thêm chút nữa không ạ? hihi. Chị đọc cuốn ‘Ngàn mặt trời rực rỡ’ đi chị hoặc xem bộ phim nào mà khiến chị có thể khóc ấy. Khóc xong mọi thứ sẽ nhẹ nhõm hơn.
LikeLike
Cảm ơn em đã gợi ý 😀 Chị cũng từng đọc nhiều cuốn của tác giả này, từ Người đua diều ấy :p
LikeLike
Em đã từng được một giáo viên chuyên về tâm lý nhận xét là có nguy cơ bị trầm cảm nặng, các vấn đề tâm lý của em thực sự rất nghiêm trọng và nếu em không giải quyết kịp thời, sẽ chẳng ai cứu vớt nổi em trừ bản thân em. Em luôn giữ mọi thứ cho bản thân mình, không sẵn sàng chia sẻ với người khác, kể cả những người em thật sự thân thiết và tin tưởng. Trước đây, em là một đứa cực kỳ, cực kỳ sợ cảm giác một mình. Hồi cấp 2, em đã từng bị cả lớp tẩy chay một thời gian – vì không chịu nhắc bài các bạn. Khoảng thời gian đó, mỗi khi đến lớp, em đều cảm thấy như tim mình đập nhanh lên gấp hai lần, em run sợ và buồn nôn mỗi khi ai đó trong lớp bước qua em bằng ánh mắt như người dưng – thậm chí còn ghê tởm hơn là mỉa mai rồi tỏ rõ thái độ khinh bỉ. Em cảm tưởng mình như một con nhái – sắp chết, không còn khả năng chiến đấu và phản ứng lại với mọi thứ, em xin nghỉ học, tự ý bỏ học, em cầu xin mẹ cho chuyển trường, rồi em tự tử. Sau thời gian đó, khi đã vượt qua rồi, không hiểu vì sao, một cách tự nhiên, em bắt đầu tập quen với cảm giác một mình và sau này là cô đơn. Đến nay, khi chớm 24 rồi, em mới đau lòng nhận thấy là bản thân em bị “nghiện” cảm giác cô đơn. Em nghĩ là thường xuyên cô đơn thật sự không tốt, nhưng việc cô đơn hằng ngày khiến em cảm giác em hiểu chính mình hơn, sống thật với con người mình hơn.
LikeLike
Chị rất mong em sẽ tìm được một “người bạn đồng hành” trong cuộc sống của em. Đó có thể là bạn thân, hoặc người yêu hoặc người thân… Em còn trẻ thì hãy trải nghiệm nhiều thứ ấy, bên ngoài chuyện “cô đơn” :p
LikeLike