Một mẩu vườn nhỏ

Thi thoảng mình sẽ rơi vào trạng thái vô cùng bi bét: không làm gì, nghĩ cái gì cũng tiêu cực, không thể duy trì những việc mình nên làm (vì thế càng cảm thấy tồi tệ hơn). Giai đoạn này luôn quay trở lại đều đặn như… đến ngày vậy ( . _ . ). Mỗi lúc như vậy, mình luôn thấy vô cùng thê thảm vì cảm thấy… thê thảm.

Trong những giai đoạn này mình rất sợ đọc hay xem cuộc sống “hoàn hảo”, đẹp đẽ của người khác. Ví dụ như người ta chia sẻ thói quen, hoạt động trong một ngày của họ, toàn những thứ tốt cho sức khoẻ, tốt cho bản thân… Mình ít thấy được động viên mà thường chỉ thấy tụt tinh thần hơn. Cảm giác giống như càng lớn, càng ít việc mình thực lòng muốn làm mà chỉ những việc nên làm-phải làm thì càng nhiều lên, chồng chất lên.

Read More »

C’est La Vie! – Cuộc đời thi vị của Sempé (phần 2)

Cứ lúc nào được nghỉ phép, tôi lại lao đến những toà soạn trong thành phố để gửi tranh. Một vài trong số chúng được nhận và thậm chí được in. Tôi thường ăn mừng việc được in tranh bằng cách tự thưởng cho mình được đi bằng xe buýt, một phương tiện đắt đỏ hơn Métro, nhưng có một điều xa xỉ mà ngày nay không được biết tới: những bến đỗ xe. Bến đỗ xịn cho phép bạn lên xe buýt lúc xe vẫn đang di chuyển, và xuống xe lúc chúng còn chưa dừng hẳn. Người lái xe đợi tín hiệu của người điều phối để kéo dây xích treo ở bến trước khi lái đi. Có những lúc khi người điều phối đứng đằng trước mũi xe và bạn có thể tự tay kéo xích (nó là một cái cần gạt có tay nắm bằng gỗ), lúc ấy bạn thường nhận được một cái nhìn cảm ơn từ những nhân viên của Hệ thống giao thông công cộng Paris, và đôi khi là cả sự kính trọng của những nữ hành khách nhìn bạn như một người đàn ông luôn chủ động.

Read More »