Sau khi đỗ ĐH, mình bước vào 5 năm cuộc đời đầy sóng gió, đồng thời có dấu ấn bước ngoặt đáng nhớ.
Năm đầu tiên học đại cương, chưa phân chuyên ngành. Đây cũng là một trong những điều đáng tiếc của mình ngày đó. Lẽ ra mình nên học đại cương cẩn thận và tử tế hơn. Năm đại cương có những môn quan trọng nền tảng cho việc vẽ lâu dài như hình hoạ, ký hoạ, nghiên cứu thiên nhiên hay giải phẫu. Mình học hành láng cháng vđ *ôm đầu*. Thi thoảng mình vẫn có những bài điểm cao… vô tình giỏi giang. Mình đã ghi lại trong cuốn My poetic life.

Tuy vậy, hết năm đầu điểm tổng kết của mình rất cao :v, đứng thứ hai toàn khoá đấy. Đủ điểm để đạt học bổng, nhưng mình đã bị cắt học bổng. Chi tiết vụ drama này mình cũng đã từng kể trên blog (bài nào thì mình quên rồi).
Vì vụ điểm cao nhì khoá (một khóa chia thành 4 lớp), (và tất nhiên) nhất lớp mình, mình bị mấy đứa bỏ mẹ trong lớp suốt ngày cà khịa, kìa “học giỏi nhất lớp” (ts chẳng nhẽ bảo rõ ràng giỏi hơn chúng mày?! Xong chấm bài vẫn chụp bài tao?!). Mình thi được 10 điểm tiếng Anh (a bờ cờ, hello goodbye dễ lắm), xong bị bọn lớp móc mỉa là làm được bài ko nhắc các bạn 🙂 🙂 Nhưng có đứa nào hỏi bài mình đâu ơ kìa ơ kìa?!
Nói sơ sơ vậy để thấy mình drama tràn trề bể phốt từ thầy cô cho tới bạn bè 🙂 🙂 🙂 .
Hồi ấy mình rất là mong manh dễ vỡ, “trái tym” dễ sinh sự, gặp những va chạm đầu đời đã muốn bỏ cuộc. Mình đã định bỏ học ngay năm nhất. Định năm sau thi lại vào ĐH Mỹ Thuật VN á. Mà sau vẫn phải cắn răng cố nốt. Liên tiếp là những quyết định sai lầm.
Trường dựa vào điểm tổng kết năm nhất để xét duyệt chuyên ngành. Mấy ngành hot (như nội thất hay đồ hoạ) tất nhiên yêu cầu điểm cao (đấy là trường nói thế chứ cũng chẳng biết thực hư thế nào). Ngày đó mình nghĩ mình phải thực tế, đứng đắn lên thôi, không thể vớ vẩn mãi. Với điểm cao thế này, mình chắc chắn vào được bất kỳ khoa nào mình chọn. Thế là mình chọn nội thất với suy nghĩ nội thất sau này… kiếm được nhiều tiền. Nhưng mình quên mất là muốn kiếm được nhiều tiền thì mày phải biết làm nghề đã 🙂 . Điều nuối tiếc thứ hai thời ĐH là mình đã không đăng ký vào một khoa vui vẻ, đúng như con tim =)). Mình luôn nghĩ nếu mình chọn khoa đồ chơi hẳn thời ĐH của mình sẽ rất phấn khởi. Mình thích làm những thứ vui vẻ, nhố nhăng, đáng yêu, hạnh phúc.
Những quyết định dối lòng khiến mình khổ sở suốt 4 năm học còn lại. Thật sự khổ sở. Mình luôn trong tình trạng không biết mình đang học cái gì, mình đang làm cái gì, sau này có tự kiếm sống được không… Mình nhận ra một sự thật nghiệt ngã rằng: có rất nhiều đứa trẻ được nhận định là có năng khiếu, vẫn có thể chúng lớn lên chẳng thành cái gì cả, chẳng đạt được thành tựu gì đáng kể.
Từ đó mình luôn tự nhủ với bản thân là không bao giờ, không bao giờ đi ngược lại với lòng mình, không vì bất cứ lý do gì, nếu không muốn phải khổ sở rất lâu sau đó.
Đến cuối năm thứ 2, mọi sự có khởi sắc thêm “nhiều” chút. Lúc này mình bắt đầu đi học thêm một trường nữa – trường OMEGA. Mình đã học song song hai trường thiết kế cùng một lúc (mình còn tham gia hội sinh viên AIESEC nữa hahahaha, hoang tưởng bản thân là có thể chạy được hết mọi thứ). Mình là khoá đầu tiên cũng là cuối cùng của OMEGA. OMEGA là một dự án thử nghiệm của trường Arena FPT. Ở OMEGA mình gặp được một trong những người thầy giỏi nhất (và có tâm nhất) trong suốt quãng đời đi học của mình, và những người bạn mình còn chơi đến tận bây giờ. Nhờ có OMEGA, mình đã có những kiến thức nền tảng về graphic design, đặt tiền đề cho việc học nhiều thứ khác của mình sau này.
Sang đến năm thứ 3, mình có cuốn picture book đầu tiên được xuất bản, nhờ một cuộc thi – dù ko được giải – với Room to Read Vietnam (đã từng kể). Đây là một dấu mốc quan trọng với mình. Mình không cảm thấy hoang mang nữa. Và không chỉ ở việc có sách được xuất bản, mà còn ở phản ứng của những đứa trẻ khi đọc sách của mình. Sự yêu thích sâu sắc, mãnh liệt (kiểu thuộc lòng cả cuốn sách – mình viết ra còn không nhớ được thế, hay tối nào cũng đòi ôm vào giường ngủ cùng, tự đóng vai các nhân vật rồi diễn kịch…) của chúng nó khiến mình tin tưởng rằng mình đã tìm được con đường phù hợp rồi.
Sẽ có một vài khoảnh khắc may mắn trong cuộc đời, bạn được trải qua một cảm xúc sâu đậm, một cảm giác đúng đắn vô cùng – là giây phút bạn sẽ có thể bám lấy suốt về sau mỗi lúc bản thân muốn từ bỏ.
Không phải lúc nào mình cũng thấy tự tin. Mình khủng hoảng không ít (và không nhẹ). Có cả những khoảng thời gian cả bạn thân cũ bảo mình đã hết sáng tạo rồi đó =))). Khi ấy mình luôn nhớ lại những câu chuyện đầu tiên từng viết/ vẽ, nhớ rằng mình đã từng có thể làm một vài đứa trẻ vui vẻ, phấn khích thì mình cũng có thể làm điều ấy một lần nữa.
Mình không có một mục đích hay mơ ước dài hạn, giả sử như trở thành một tác giả nổi tiếng bậc nhất VN. Mình chỉ có từng mục đích nhỏ. Như trước khi mình được xuất bản cuốn Nắng ơi là nắng, mình chỉ nghĩ muốn được xuất bản MỘT cuốn sách. Thế thôi. Như hiện giờ, mình đã rời khỏi VN. Mục đích nhỏ tiếp theo của mình là được xuất bản một cuốn sách với một NXB nước ngoài, bên ngoài biên giới VN. Mình chỉ tập trung vào điều đó thôi.
Tạm thế, đến giờ mình đi dạo rồi. Hẹn gặp ở phần 3 (phần cuối) nhé :D.
[…] Phần 2Phần 1 […]
LikeLike
[…] Phần 2Phần 3 […]
LikeLike