
Trong 14 ngày, chủ đề này làm mình khó nghĩ nhất.
Mở rộng chủ đề ra một chút thì mình là người khá chung thuỷ. Không chỉ chung thuỷ với chồng (phần nữa do mình ít khi ưa người khác, như đã kể ở ngày 1, người khác ít khi ưa mình, chứ đừng nói tới hấp dẫn giới tính, so basically I’m such a freaking safe bet), mình còn rất “chung tình” với những gì mình thích. Mình đã thích cái gì sâu sắc mình sẽ thích rấtttttttttttt lâuuuuuuuuuuuuuuuu.
(mình chính là loại dùng điện thoại đến khi hỏng mới đổi, chứ ko có ham muốn đổi đời mới . _ . )
Có lần mình đọc được ở đâu đó, nhà văn Haruki Murakami có tâm sự về việc mỗi khi thấy lạc lối ông sẽ quay trở lại với những sở thích (cơ bản) nhất của mình như những cái cọc níu giữ an toàn, có mèo với 2 cái gì đó nữa mình quên rồi. Thật ra Leonard bảo Sheldon ko có tính cách, chỉ có mấy show mày thích là sai đấy nhé. Cái gì thích quá lâu, quá sâu đậm thì đã đủ trở thành một phần tính cách rồi.
Trong tranh minh hoạ hôm nay, mình xì trum một tác phẩm mình đã xì trum từ nhỏ cho đến tận bây giờ. Một tác phẩm có xì trum mạnh mẽ tới bản thân mình.
Thế giới xì trum là nơi trú ẩn mình vô cùng mê mẩn. Mình có thể ngắm nhìn hàng giờ mấy ngôi nhà cây nấm, với bàn ghế gỗ, khung cửa sổ có rèm cửa xinh xắn. Không quên thắc mắc sao dân Xì trum ra đường thì cởi trần còn đi ngủ thì mặc áo (minh hoạ dưới comment). Cười ha hả với Xì trum cau có vì quá ư đồng cảm
) (trước khi có grumpy cat thì xì trum cau có chính là meme ghét tất cả thế giới của mình).
Những câu chuyện của dân Xì trum vừa hài hước, giàu trí tưởng tượng, cũng ko thiếu sự xúc động nhẹ nhàng, tinh tế. Thêm chút thực tế phũ phàng. Nhớ tập Xì trum cô nương không, gái xấu không ai thèm để ý, phẫu thuật thẩm mỹ xong một tay xoay đổi thời thế luôn )).
Hồi còn làm ở NN, mình vô cùng đau đầu mỗi lần phải nói chuyện với phụ huynh. Dù là những người không già lắm, thế hệ 8x, rất nhiều trong số họ có định kiến nặng nề với truyện tranh, hay sách nhiều hình ít chữ nói chung. Có một suy nghĩ kỳ dị là phải đọc truyện chữ mới phát huy trí tưởng tượng tốt được?!?!?!?!?!
Mình cho rằng trước khi tự nghĩ ra được thế giới riêng, ta phải được cho xem, phải được biết có một thế giới tưởng tượng nào đó khác với thế giới ta đang sống trước đã. Sự kích thích bằng hình ảnh là vô cùng mạnh mẽ, song song với kích thích bằng ngôn từ hay âm thanh.
Việc cấm hay hạn chế trẻ con đọc truyện tranh là một thiệt thòi, mất mát quá lớn với các em (và có thể cả với người lớn nữa bleh). Truyện tranh chỉ hình thức thể hiện, còn giá trị câu chuyện chẳng kém gì truyện chữ hay điện ảnh hay kịch nghệ, hay bất kỳ hình thức nghệ thuật nào khác.
Con của thuỳ sẽ được đọc truyện tranh thoải mái tẹt ga. Đọc cùng bố mẹ luôn, thích cực!
Chết, đi xa chủ đề qúa :”> . Để kết lại bài này, xin phơi bày ruột gan những tác phẩm đã là một phần tính cách của thuỳ – những thứ mình yêu sâu đậm và mù quáng, xin miễn thảo luận hay dở (hoặc ng như thuỳ mà thích mấy cái này á )) ):
1. Truyện tranh:
– Đô rê mon
– Xì trum
2. Truyện chữ: tất cả sách của
– Paul Jennings
– Amelié Nothomb
3. Phim hoạt hình:
– Hercules (phiên bản Disney)
– MindGame (anime) – lại nhớ lần trước có tên thổ phỉ FB vào chửi bới mình vì mình khoe mình thích phim này )))))))))))))))) đm!
4. Phim dài tập:
– Sherlock BBC
– The Big bang theory
– Doctor who
– Black mirror
5. Nhạc:
– MIKA
– The Beatles
– Nhạc phim Disney 2D (cũ)
Còn picturebook thì nhiều lắm xin được dành riêng 1 album giới thiệu khác mới thoả :”>