Thử thách viết 14 ngày (3)

NGÀY 6: YÊU
day6-yeu

Hồi cấp 2, mình được học về nhà thơ Louis Aragon và cuộc đời tôn thờ vợ của ông – cái cô Elsa (suốt ngày) ngồi chải tóc trước gương như giày vò trí nhớ, ánh mắt như chớp lửa đêm đông ấy. Tuy không thích thơ bác này nhưng mình rất mê cách bác ý yêu vợ. Từ ngày ấy mình đã luôn nghĩ nếu mình có yêu ai thì sẽ yêu một người rồi cưới luôn. Chia tay các thứ rất là mệt đó. (Hoá ra mình đã nhầm. Yêu đương cũng đã mệt lắm rồi, mệt toàn thân từ tinh thần tới thể chất, mệt đến cả những người xung quanh, chưa cần chờ tới lúc chia tay   )Hồi ấy mình tán zai mãi hơn một năm trời chưa xong. Bạn nhà mình thì cứ dền dứ đồng ý không đồng ý, từ chối không từ chối. Thật chỉ muốn xé áo leo lên đỉnh tháp Bitexco mà đấm ngực thình thịch, rú lên với trời xanh TRỜI ƠI TÔI MỆT QUÁ! XIN NGƯNG XIN NGƯNG!!!!!!

 

Ngày đó bạn nhà mình sắp xếp mãi được một dịp về VN, để gặp nhau ba mặt một lời. Lúc bạn ấy nhận lời (hihi) suy nghĩ đầu tiên của mình là: BỎ MẸ! Thế giờ phải yêu xa à? (Khổ quá tôi lại leo lên tháp Bitexco đấm ngực thình thịch) Tuy vậy, cuộc đời mình cho tới giờ, có hai lựa chọn mình có cảm giác cực kỳ mạnh mẽ rằng mình phải làm việc này, chúng ta dành cho nhau: một là chọn picturebook, hai là chọn bạn chồng mình. Mà trần đời cái gì quý giá đều mất công sức để đạt được cả.

Không biết mình có phải đứa con gái duy nhất thấy lúc cưới xong dễ chịu hơn lúc còn đang hẹn hò không ( . _ . ) ? Thế mà người ta hay bảo hôn nhân giết chết tình yêu. Bạn Nờ là một người chồng đáng yêu tử tế hơn nhiều một anh bạn trai.

Nếu có gì mình thấy khổ hơn cả yêu xa thì đó là đám cưới ở VN  . Mình ghét phải “trình diễn” trước đám đông, đa số là người mình không quen. Mình hẳn là cô dâu cau có nhất trong lịch sử. Vì hôm đó tuy bố mình đã dặn bên tổ chức tiệc cưới là cắt hết mấy khâu trình bày cắt bánh, rót rượu đi con này nó ghét lắm đấy, nhưng anh MC vẫn lờ lơ đi (mày chết!). Kiểu kịch bản như vậy rồi cắt đi không biết phải làm gì nữa. Thế là diễn ra hoạt cảnh awkward bậc nhất cuộc đời mình: anh MC một mực ép cô dâu chú rể hôn nhau trên sân khấu, còn chúng mình thì lắc đầu muốn rụng cả cổ.

Lại cả anh thợ chụp ảnh, cứ chỉ đạo liên mồm, tay cô dâu thế này, chân chú rể thế kia… Mình mệt quá bảo thôi anh kệ bọn em đi, ảnh xấu bọn em chịu. Thế là anh ý dỗi luôn. Xong ảnh cưới in ra một tấm nhựa không khác gì cái mặt bàn cả (bàn nhựa hàng ăn vỉa hè ấy). Bố mẹ mình cứ treo lên tường mà mình bảo đem xuống làm bàn ăn đi không chịu cơ.

Không biết sao hôm nọ mình nằm mơ nhà mình tổ chức đám cưới lại. Mình còn kêu giời lên đang dịch bệnh thế này ai đến dự được. Chờ mãi không thấy nhà trai tới, rồi nhận được điện là nhà trai bị kẹt vì không có xe cộ nào được chạy cả. Con bạn mình thì cứ nhắn tin nheo nhéo mời DJ Khalid làm MC đám cưới đi… Nghĩ đến đây hoá ra đám cưới đầu tiên của mình còn vui chán.

 
 
NGÀY 7: CÔNG VIỆC
day7-cong viec

Trong Mr Magorium’s wonder emporium, có một đoạn thoại rất ám ảnh mình: khi nhân vật chính Molly kể về nỗi sợ hãi sâu thẳm của cô, rằng khi còn là một đứa trẻ cô được đánh giá là một đứa trẻ đầy tiềm năng, nhưng chục năm sau cái tiềm năng ấy không trở thành điều gì xuất chúng cả.Đây cũng là nỗi sợ hãi sâu thẳm của mình. Mình không gặp vấn đề hoang mang không biết mình muốn gì, không biết mình giỏi cái gì. Mình luôn biết bản thân muốn gì, ngay từ khi còn nhỏ. Mình luôn có mục tiêu trở thành một người kể chuyện. Và mình biết mình có thể làm được việc ấy.

 

Mình được xuất bản cuốn sách đầu tiên (tự sáng tác tự vẽ) khi mình còn là sinh viên năm 3. Mình luôn nhận được những lời động viên, khích lệ, những lời khen về tiềm năng. Ngay cả khi mình đi xin học, cô trưởng khoa ehon, sau khi xem sách của mình, đã khuyên rằng mình không cần đi học lại nữa. Những gì mày làm đã là ちゃんと絵本 (sách tranh tử tế, ra hồn) rồi, mày nên đi làm. Cái làm mình băn khoăn, lo lắng như bố mình vẫn thường nói con già rồi đấy, sao mình vẫn chưa tạo ra được tác phẩm nào xuất sắc, chẳng được giải thường gì. Liệu có phải mình mãi mãi chỉ là một đứa có tiềm năng, như một hạt mầm không nảy thành cây, không ra quả?

Đó thực sự là một điều đáng sợ, khi chúng ta có giới hạn về thời gian tồn tại trên thế giới này, và cả nỗi niềm bị giục đẻ. Khi còn trẻ, mình sẽ không lo lắng gì và cứ thế làm thôi. Già mới hay sinh nghĩ quẩn.

Picturebook hay sách vở, hay nghệ thuật nói chung, không có một đáp án chính xác cho tất cả mọi người. Điều này vừa khó lại vừa dễ. Thế giới nghệ thuật có quá nhiều ý kiến, ngay cả những người không có chút chuyên môn gì cũng có thể (và có quyền) phát biểu cảm nhận cá nhân. Nếu nghe hết chắc chắn chỉ có nước bỏ nghề. Chỉ cần có một lượng độc giả của mình, dù ít ỏi, vừa đủ trang trải cuộc sống, đã là quá đủ lý do để tiếp tục cố gắng rồi.

Điều duy nhất mình có thể khẳng định một cách tự tin là mình rất yêu thích nghề nghiệp của mình và mình cực kỳ khắt khe trong công việc. Và mình sẽ làm đến khi không làm được nữa thì thôi.

Hôm nay mình không kể chuyện gì buồn cười, có vẻ chủ đề này đã làm mình bật mood “deadly serious” rồi 

 
 

NGÀY 8: GIA ĐÌNH

day8-gia dinh

Nghĩ về gia đình, mình liền nhớ tới điều mẹ mình rất hay nói, mỗi khi nhà mình ăn chuối 🍌, và mẹ mình kể chuyện cô bán chuối 🍌 và những người mua chuối 🍌luôn hoảng hốt vì thấy mẹ mình mua một lúc nhiều chuối 🍌thế (mấy nải) *phew, nhiều từ “chuối” quá*:

– Nhà mình ăn nhiều chuối thế này là vì gia đình cận nghèo rồi.

Điều này ăn sâu vào tâm trí mình như việc Việt Nam có rừng vàng biển bạc vậy, còn nhà cận nghèo thì thường xuyên ăn chuối 🍌.

Giờ sang đây nhà mình vẫn hay ăn chuối ( . _ . ) vì ở cái xứ rau củ quả mịe gì cũng đắt như này, chuối hoá ra vẫn là loại quả rẻ nhất (chừng 20k được 4-5 quả). Hoá ra mẹ nói vẫn đúng.

Kể vậy để nói chuyện là nhà mình vốn không giàu có gì. Mẹ mình cũng vốn tính tiết kiệm. Tuy vậy, mình chưa bao giờ có cảm giác thiếu thốn gì. Bố mẹ mình rất là cố gắng. Nên mình luôn thấy khá chill trong vấn đề này. Kiểu có bao nhiêu dùng bấy nhiêu, có chuối thì ăn chuối (ít nhất vẫn có hoa quả ăn). Không thấy ganh tỵ vì bạn bè có đồ gì mà mình lại không cả.

Mình là “black sheep” trong gia đình. Mọi thứ đều không được thuận mong muốn của bố mẹ cho lắm. Nhưng sau dần các cụ cũng nhận ra là để kệ nó thì đỡ nhọc thân hơn )))). Hơi đâu mà cả đời chạy đi lo cho chúng nó được.

Có lần nhà mình đi Nha Trang. Cái bạn lễ tân rất nhiệt tình chào mời tour lặn biển. Ngay câu đầu tiên mình đã bảo mình không chơi đâu. Bạn ý vẫn rất nỗ lực thấy thương. Bố mình liền bảo bạn ấy thôi cháu đừng nói nữa, mệt đấy, nó đã bảo không thì nói nữa cũng vô ích thôi. Vậy bạn ý mới ngưng. Đấy, giá mà anh MC đám cưới cũng chịu nghe như bạn lễ tân kia.

Hồi bé mình là đứa trẻ dễ nuôi. Dễ ăn dễ ngủ, ít ốm vặt, không khóc đêm bao giờ, béo quay béo cút. Thế mà lớn lên rất khó bảo, rất mệt người. Bố mẹ mình bao lần vất vả với thầy cô giáo. Thầy cô thấy khổ 1 chắc bố mẹ mình thấy khổ 10. Hồi học ĐH mình còn được giáo viên gọi là học sinh giỏi cá biệt đấy. Nghe nó cứ sượng sượng như ăn chuối xanh ấy nhỉ.

Sau này, mình thấy là con lớn thì cần sống riêng. Sống tự lập mới có thể thấm thía những điều bố mẹ dạy. Vd như trước ở nhà mình rất lười dọn dẹp, nhưng giờ dọn như lên cơn OCD. Vì đã quen ở sạch (với bố mẹ) nên không thể ở bẩn được nữa.

Giới trẻ ở VN thiếu không gian để trưởng thành (cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng). Các bậc phụ huynh thì thiếu không gian để thư giãn, để riêng tư tận hưởng cuộc sống cá nhân (kiểu cả đời vì con vì cái quá quên luôn cách để vui thú đời mình sao ấy). Nói chung, đôi bên thư thái bắt tay nhau là ok nhỉ  *ăn chuối*

 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 

5 thoughts on “Thử thách viết 14 ngày (3)

  1. E kết câu “thiếu ko gian để trưởng thành quá”. Mà bố mẹ mình cũng từng là thanh niên, và cũng từng ko có nhiều cơ hội sống cho bản thân mình í, nên thành ra sau này đã là phụ huynh rồi cũng ko nghĩ nhiều đến việc hưởng thụ cá nhân.

    Like

  2. mình đọc bao nhiêu lần vẫn thích bạn viết về tình yêu dã man ;)) cả việc yêu đã mệt rồi chứ đừng nói chia tay. Dù sao thì cũng kết thúc tốt đẹp nên cũng rất vui cho bạn ^^

    với cả đúng là về gia đình thì ở đâu cũng giống nhau nhỉ. Mình từng đi du học ở riêng nhưng sau khi về nước vẫn ở với gia đình, cò nhiều lần mình bàn muốn chuyển ở riêng mẹ mình nói đủ thứ kiểu như con cái bất hiếu hay gì khá là mệt mỏi nên là khi mình khá là ngưỡng mộ các bạn 18t “được” gia đình “đá” ra ngoài sống riêng OTL

    Like

  3. Em thấm thía lắm cái chuyện ăn chuối bên đây. Đúng là cái xứ sở hoa quả đắt như vàng nên tối ngày em toàn ăn chuối mà đầu thì tơ tưởng tới dưa hấu, dưa lưới các kiểu hehe

    Like

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s