Thử thách viết 14 ngày (3)

NGÀY 6: YÊU
day6-yeu

Hồi cấp 2, mình được học về nhà thơ Louis Aragon và cuộc đời tôn thờ vợ của ông – cái cô Elsa (suốt ngày) ngồi chải tóc trước gương như giày vò trí nhớ, ánh mắt như chớp lửa đêm đông ấy. Tuy không thích thơ bác này nhưng mình rất mê cách bác ý yêu vợ. Từ ngày ấy mình đã luôn nghĩ nếu mình có yêu ai thì sẽ yêu một người rồi cưới luôn. Chia tay các thứ rất là mệt đó. (Hoá ra mình đã nhầm. Yêu đương cũng đã mệt lắm rồi, mệt toàn thân từ tinh thần tới thể chất, mệt đến cả những người xung quanh, chưa cần chờ tới lúc chia tay   )Hồi ấy mình tán zai mãi hơn một năm trời chưa xong. Bạn nhà mình thì cứ dền dứ đồng ý không đồng ý, từ chối không từ chối. Thật chỉ muốn xé áo leo lên đỉnh tháp Bitexco mà đấm ngực thình thịch, rú lên với trời xanh TRỜI ƠI TÔI MỆT QUÁ! XIN NGƯNG XIN NGƯNG!!!!!!

 

Ngày đó bạn nhà mình sắp xếp mãi được một dịp về VN, để gặp nhau ba mặt một lời. Lúc bạn ấy nhận lời (hihi) suy nghĩ đầu tiên của mình là: BỎ MẸ! Thế giờ phải yêu xa à? (Khổ quá tôi lại leo lên tháp Bitexco đấm ngực thình thịch) Tuy vậy, cuộc đời mình cho tới giờ, có hai lựa chọn mình có cảm giác cực kỳ mạnh mẽ rằng mình phải làm việc này, chúng ta dành cho nhau: một là chọn picturebook, hai là chọn bạn chồng mình. Mà trần đời cái gì quý giá đều mất công sức để đạt được cả.

Không biết mình có phải đứa con gái duy nhất thấy lúc cưới xong dễ chịu hơn lúc còn đang hẹn hò không ( . _ . ) ? Thế mà người ta hay bảo hôn nhân giết chết tình yêu. Bạn Nờ là một người chồng đáng yêu tử tế hơn nhiều một anh bạn trai.

Nếu có gì mình thấy khổ hơn cả yêu xa thì đó là đám cưới ở VN  . Mình ghét phải “trình diễn” trước đám đông, đa số là người mình không quen. Mình hẳn là cô dâu cau có nhất trong lịch sử. Vì hôm đó tuy bố mình đã dặn bên tổ chức tiệc cưới là cắt hết mấy khâu trình bày cắt bánh, rót rượu đi con này nó ghét lắm đấy, nhưng anh MC vẫn lờ lơ đi (mày chết!). Kiểu kịch bản như vậy rồi cắt đi không biết phải làm gì nữa. Thế là diễn ra hoạt cảnh awkward bậc nhất cuộc đời mình: anh MC một mực ép cô dâu chú rể hôn nhau trên sân khấu, còn chúng mình thì lắc đầu muốn rụng cả cổ.

Lại cả anh thợ chụp ảnh, cứ chỉ đạo liên mồm, tay cô dâu thế này, chân chú rể thế kia… Mình mệt quá bảo thôi anh kệ bọn em đi, ảnh xấu bọn em chịu. Thế là anh ý dỗi luôn. Xong ảnh cưới in ra một tấm nhựa không khác gì cái mặt bàn cả (bàn nhựa hàng ăn vỉa hè ấy). Bố mẹ mình cứ treo lên tường mà mình bảo đem xuống làm bàn ăn đi không chịu cơ.

Không biết sao hôm nọ mình nằm mơ nhà mình tổ chức đám cưới lại. Mình còn kêu giời lên đang dịch bệnh thế này ai đến dự được. Chờ mãi không thấy nhà trai tới, rồi nhận được điện là nhà trai bị kẹt vì không có xe cộ nào được chạy cả. Con bạn mình thì cứ nhắn tin nheo nhéo mời DJ Khalid làm MC đám cưới đi… Nghĩ đến đây hoá ra đám cưới đầu tiên của mình còn vui chán.

Read More »