Thử thách viết 14 ngày,

Đây là một thử thách trên FB. Mình đăng bài hàng ngày. Nhưng mình vẫn lưu giữ lại trên blog, đề phòng một ngày không xa mình lại khoá FB tiếp :v

Album viết của mình tại đây.

LUẬT CHƠI:

#14dayschallenge #14dayswrite1000words
luật chơi cũng đơn giản, các bạn có thể tham gia và rủ bạn bè mình tham gia, nhớ để hashtag. ai chơi cũng được, không ai chơi cũng được, để hay không để hashtag cũng được. dù sao, viết vẫn là một hành trình cô độc, tự bản thân chúng ta phải hoàn thành nó.

chủ đề:

– ngày 1: tôi
– ngày 2: bạn
– ngày 3: quê nhà
– ngày 4: sách
– ngày 5: phim
– ngày 6: yêu
– ngày 7: công việc
– ngày 8: gia đình
– ngày 9: cũ
– ngày 10: bếp
– ngày 11: tử tế
– ngày 12: tích cực
– ngày 13: người lạ
– ngày 14: chúng ta

nguyên tắc hoặc gợi ý, nếu bạn chơi:
– không có debrief, cứ viết thôi. hiểu chủ đề thế nào thì viết thế đó.
– hãy dành 2 tiếng để viết.
– ngồi để viết cũng tốt, nằm cũng tốt, nghe nhạc cũng tốt, vừa viết vừa làm chuyện gì khác thì không tốt nhưng-cứ-thử.
– nghĩ lâu, viết nhanh.
– dở cũng được, hay cũng được, thấy chán ói cũng được, miễn viết là được.
– dù thế nào, kết thúc 14 ngày tức là bạn đã hoàn thành 14 bài viết, bạn viết được 14.000 chữ và kỷ luật là thứ làm bạn xứng đáng được khen hoặc tự khen.

credit to: Phan Hải
https\://www.facebook.com/haithanhhcmpt/posts/10158113603099347

NGÀY 1: TÔI 

day1-toi

Mình sẽ không viết 1000 từ, dù đây là thử thách 1000 từ. Người ta có câu “a picture is worth a thousand words”, nên về cơ bản mình có thể dừng viết tại đây  .

Mình có một blog riêng dành việc viết (nơi mình thường xuyên viết trên 1000 từ), mình cảm thấy FB không phải nền tảng thích hợp cho “wall of text”  Mình sẽ chỉ up tranh với vài dòng caption có thể đọc nhanh được thôi  .

Qua đoạn ở trên, ít nhất bạn có thể thấy hai điều về mình:

1 – Mình không giỏi làm theo hướng dẫn lắm. Mình có xu hướng luôn tự điều chỉnh cho phù hợp với bản thân.

2 – Mình hay giải thích việc mình làm (một cách hơi dài dòng). Không chỉ việc mình làm, còn cả cách suy nghĩ, quan điểm, lựa chọn của mình. Mặt tích cực là mình có tư duy khá mạch lạc. Mình dễ dàng trình bày được tại sao mình thích cuốn sách này, tại sao mình không thích bộ phim kia.

Mặt tiêu cực là phần lớn mấy thứ đó không quan trọng với thế giới cho lắm, nghe nhiều mệt. Từ bé, mình đã luôn bị người lớn nói là lớn lên cho đi làm thầy cãi. Hoá ra đây không phải lời khen như mình tưởng. Chỉ là mình lý lẽ quá lắm điều mà thôi.

Funfact: thế mà thời thi ĐH mẹ mình đã từng ép mình thi ĐH Luật   Hoá ra cụ vẫn níu giữ chút hi vọng biến nhược điểm thành sức mạnh kiếm cơm cho mình.

Ngoài ra, từ bức tự hoạ kể trên, mình muốn nói mình là một người rất khó ở. Tuy vậy, vô cùng mâu thuẫn là mình lại có khả năng làm người khác cười bằng những gì mình kể qua tranh vẽ hay ngôn từ. Bất chấp đậm sâu từ tận đáy lòng và cả qua mặt tiền, mình là đứa lạnh lùng.

Bố mình đặt tên {thuỳ} mong mình thuỳ mị, dịu dàng. Nhưng cuộc đời quả là một cú twist nhức đầu.

NGÀY 2: BẠN

day2-ban

Mình cảm thấy đề tài này cũng như là nối dài cho đề tài ngày hôm qua vậy  Mà có lẽ là 14 ngày đều là nối dài cho chủ đề TÔI  Đây đâu phải là thử thách, đây là tận hưởng cho bọn Leo.

Nói về BẠN, đầu tiên phải kể là mình có rất ít bạn.

Như đã nói ở Ngày 1, mình khó ở, nên ít người ưa mình. Nhưng mình cũng ít khi ưa người khác . Với mình thì nếu người ta thích mình mà mình ko thích người ta mới là bi kịch. Ngày trước có đứa bạn nhận xét là mình “be nice” tử tế lịch sự, nhưng cơ bản mình không thích con người lắm. Mình luôn thấy nó nói đúng.

Hồi đầu cấp 2, sau một buổi đi họp phụ huynh về, không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng bố nói với mình (vẻ rất đau khổ) rằng cả lớp không ai thích chơi với mình cả. Mình B.Ị G.H.É.T.

Đây rõ ràng là một cú shock lớn lao với… bố mình. Vì bố mình là một người cực kỳ giỏi giao tiếp, có nhiều bạn bè tốt (chơi thân đến hàng chục năm trời), rất được quý mến. Xong đẻ ra một đứa bị cả lớp ghét như mình .

Xong khủng khiếp hơn nữa là cái đứa con đấy nghe tin dữ kia mà vẫn nhởn nhơ như gì. Quả thật mình không có cảm xúc gì khi nghe tin đấy. Có thể hồi đó do còn quá ngây thơ, chưa biết tổn thương là gì.

Nhưng hoá ra khi lớn mình vẫn vô cảm trước những thông tin như vậy. Đi học cấp nào mình cũng không chơi với lớp mấy. Bất kể đó là môi trường toàn trẻ HN, hay đa dạng vùng miền hay thậm chí là đa dạng quốc tịch. Chắc các đồng nghiệp cũ của mình (nếu có) đọc mấy dòng này sẽ gật đầu lia lịa. Có chị đồng nghiệp từng viết mail cho mình hỏi là em có vấn đề gì với cả phòng à  , sao thái độ em như thế  . Nhưng mình chẳng có vấn đề gì cả. Mình chỉ ko quan tâm thôi. (chứ còn mình đã ghét ai thì cả cty biết nhé haha)

Tại sao mình có thể sống sót chừng ấy năm với khả năng hoà nhập gần cận 0 như trên? Là vì trong bất kỳ môi trường nào mình cũng tìm được một số rất ít những người mình thích vô cùng. Và những người ấy đều trở thành BẠN mình (thường sẽ chơi được lâu). Trong một lớp 50 học sinh mình chỉ cần có 1 đứa bạn là sẽ ok lah hết cả năm.

Nói chung mình chẳng tự hào gì mấy chuyện này đâu. Hoà nhập tốt và giỏi giao tiếp sẽ luôn là lợi thế. Nhìn vào mặt tích cực thì mình giỏiở một mình.

Nhân đây xin gửi lời ngợi ca đến những người bạn ít ỏi của mình bao năm qua *bắn tim*. Dù có trải qua nhiều sóng gió, giận dỗi, nghỉ chơi rồi lại làm lành… mình thật là vinh hạnh tìm ra được những người hay ho mình thích đến thế  .

2 thoughts on “Thử thách viết 14 ngày,

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s