Kể chuyện biên tập (phần 2)

Hôm qua mình nói chuyện với một chị bạn, người hiện giờ vẫn đang là một biên tập viên, đặc biệt trong mảng sách thiếu nhi, về chuyện biên tập sách. Chị ấy đã làm biên tập lâu và sâu hơn mình nhiều năm. Chị ấy kể mới gần đây có một người gửi email bản thảo nhờ chị ấy đọc biên tập hộ, chẳng quen chẳng biết, cũng chẳng phải là gửi bản thảo cho NXB chị ấy (mà định in chỗ khác). Chị ấy không trả lời, ông ta liền lục tìm cả FB cá nhân để nhắn hỏi tiếp!?!

Mới gần đây mình cũng nghe được chuyện có hẳn các hội nhóm trên FB các bà mẹ chỉ nhau cách tiếp cận với các BTV để được xuất bản sách. Rất nhiều tips và mánh khoé.

Trong gần 3 năm mình làm BTV ở NXB, đọc rất nhiều bản thảo được gửi tới, có hai điều mình đúc rút ra được là:

  1. Ai cũng nghĩ mình có thể viết sách cho trẻ con. Đặc biệt là các bà mẹ có con nhỏ. (mình tin rằng ai cũng có câu chuyện đáng kể, ai cũng có thể thử viết sách, tuy vậy hãy biết mình đang đứng ở đâu. Hãy khiêm nhường và cầu thị. Đừng có coi mọi lời góp ý là một sự xúc phạm đối với tình mẫu tử thiêng liêng của mình. Mọi câu chuyện hay đều được xuất phát từ một cảm xúc chân thật nhưng không phải cảm xúc chân thật nào cũng trở thành một câu chuyện hay.)
  2. Người ta thường chỉ quan tâm đến chuyện NXB có nhận in bản thảo của họ hay không, hầu như không ai muốn nghe ý kiến của BTV. 
Read More »

Thử thách viết 14 ngày (5)

thu thach 14 ngay
NGÀY 12: TÍCH CỰC

Chậm hẳn 2 ngày, nhưng viết sớm lại ko có nguyên liệu hay haha.

 

Tối qua mình đã đăng một status kể một chuyện bực mình. Chuyện thật cũng chẳng có gì to tát. Sáng dậy cũng thấy ê sao lại phải thế?!? Bỗng nhiên mình thấy… dằn vặt vì đã làm một chuyện (nghe chừng) rất tiêu cực.

Mình có áp lực (tự tạo ra cho bản thân) là luôn giữ hình ảnh tích cực nhất có thể: vui vẻ, biết điều, biết suy nghĩ đúng sai, không sân si, không chấp nhặt… Và mỗi khi mình không làm đúng được như vậy mình còn cảm thấy tồi tệ gấp đôi .

Hôm nọ được bạn kể cho một câu chuyện trong manga, nhân vật chính được mọi người xung quanh động viên, cổ vũ “cố gắng lên” nhiều quá mà sau đã tự tử. Nghe có vẻ ngu xuẩn. Nhưng đến chừng này mình rất thấu hiểu cho cảm giác đó. Đó là việc thấy vừa tội lỗi, vừa đáng thất vọng khi mình không thể cố gắng lên, không thể tốt như bản thân (và người khác) mong… Còn tồi tệ hơn nữa khi “đầy người còn khổ hơn thế này sao người ta không thế”, hay “thế này đã là gì”, “chuyện thường chả có gì cũng phản ứng thái quá”…

Bạn có bao giờ rơi vào cảm xúc mà thấy buồn, thấy mình đáng nhẽ không nên ứng xử như vậy, không nên cảm thấy như vậy… trở thành một tội lỗi mà có thể mình sẽ tự nhai đi nhai lại với bản thân nhiều năm về sau đó?

Khi xem Big bang theory, mình có nhiều cảm thông với Sheldon. Cả chuyện cậu ấy gặp vấn đề với những thứ chưa kết thúc. Mình ghét những thứ dở dang. Cả về mặt cảm xúc. Nếu một câu chuyện, một trạng thái tiêu cực không được giải quyết ngọn ngành, mình sẽ không thể thực sự trở nên tích cực được, không thật lòng “move on”. Đấy là nguyên do vì sao đôi lúc nhắc lại về những chuyện đã xảy ra từ rất lâu và mình vẫn còn nguyên cảm giác tồi tệ như chúng vừa xảy ra.

Tóm lại, đây chỉ là một biên bản giải thích dài dòng cho chuyện ngày hôm qua, một minh chứng cho bệnh hay giải thích (đã nói ở ngày 1) mà thôi ))))). Mình không nên quá khắc nghiệt với bản thân, không nên thấy tồi tệ khi mình muốn nói ra một chuyện mình thấy không vui cho dù nó đã xảy ra bao nhiêu năm rồi, hay nó quả thực quá là vớ vẩn. (đây có vẻ là một quyết định “tích cực”?)

Read More »

Thử thách viết 14 ngày (4)

NGÀY 9: CŨ
thu thach 14 ngay

 

Trong 14 ngày, chủ đề này làm mình khó nghĩ nhất.

Mở rộng chủ đề ra một chút thì mình là người khá chung thuỷ. Không chỉ chung thuỷ với chồng (phần nữa do mình ít khi ưa người khác, như đã kể ở ngày 1, người khác ít khi ưa mình, chứ đừng nói tới hấp dẫn giới tính, so basically I’m such a freaking safe bet), mình còn rất “chung tình” với những gì mình thích. Mình đã thích cái gì sâu sắc mình sẽ thích rấtttttttttttt lâuuuuuuuuuuuuuuuu.

(mình chính là loại dùng điện thoại đến khi hỏng mới đổi, chứ ko có ham muốn đổi đời mới . _ . )

Có lần mình đọc được ở đâu đó, nhà văn Haruki Murakami có tâm sự về việc mỗi khi thấy lạc lối ông sẽ quay trở lại với những sở thích (cơ bản) nhất của mình như những cái cọc níu giữ an toàn, có mèo với 2 cái gì đó nữa mình quên rồi. Thật ra Leonard bảo Sheldon ko có tính cách, chỉ có mấy show mày thích là sai đấy nhé. Cái gì thích quá lâu, quá sâu đậm thì đã đủ trở thành một phần tính cách rồi.

Trong tranh minh hoạ hôm nay, mình xì trum một tác phẩm mình đã xì trum từ nhỏ cho đến tận bây giờ. Một tác phẩm có xì trum mạnh mẽ tới bản thân mình.

Thế giới xì trum là nơi trú ẩn mình vô cùng mê mẩn. Mình có thể ngắm nhìn hàng giờ mấy ngôi nhà cây nấm, với bàn ghế gỗ, khung cửa sổ có rèm cửa xinh xắn. Không quên thắc mắc sao dân Xì trum ra đường thì cởi trần còn đi ngủ thì mặc áo  (minh hoạ dưới comment). Cười ha hả với Xì trum cau có vì quá ư đồng cảm ) (trước khi có grumpy cat thì xì trum cau có chính là meme ghét tất cả thế giới của mình).

Những câu chuyện của dân Xì trum vừa hài hước, giàu trí tưởng tượng, cũng ko thiếu sự xúc động nhẹ nhàng, tinh tế. Thêm chút thực tế phũ phàng. Nhớ tập Xì trum cô nương không, gái xấu không ai thèm để ý, phẫu thuật thẩm mỹ xong một tay xoay đổi thời thế luôn )).

Hồi còn làm ở NN, mình vô cùng đau đầu mỗi lần phải nói chuyện với phụ huynh. Dù là những người không già lắm, thế hệ 8x, rất nhiều trong số họ có định kiến nặng nề với truyện tranh, hay sách nhiều hình ít chữ nói chung. Có một suy nghĩ kỳ dị là phải đọc truyện chữ mới phát huy trí tưởng tượng tốt được?!?!?!?!?!

Mình cho rằng trước khi tự nghĩ ra được thế giới riêng, ta phải được cho xem, phải được biết có một thế giới tưởng tượng nào đó khác với thế giới ta đang sống trước đã. Sự kích thích bằng hình ảnh là vô cùng mạnh mẽ, song song với kích thích bằng ngôn từ hay âm thanh.

Việc cấm hay hạn chế trẻ con đọc truyện tranh là một thiệt thòi, mất mát quá lớn với các em (và có thể cả với người lớn nữa bleh). Truyện tranh chỉ hình thức thể hiện, còn giá trị câu chuyện chẳng kém gì truyện chữ hay điện ảnh hay kịch nghệ, hay bất kỳ hình thức nghệ thuật nào khác.

Con của thuỳ sẽ được đọc truyện tranh thoải mái tẹt ga. Đọc cùng bố mẹ luôn, thích cực!

Chết, đi xa chủ đề qúa :”> . Để kết lại bài này, xin phơi bày ruột gan những tác phẩm đã là một phần tính cách của thuỳ – những thứ mình yêu sâu đậm và mù quáng, xin miễn thảo luận hay dở (hoặc ng như thuỳ mà thích mấy cái này á )) ):

1. Truyện tranh:
– Đô rê mon
– Xì trum

2. Truyện chữ: tất cả sách của
– Paul Jennings
– Amelié Nothomb

3. Phim hoạt hình:
– Hercules (phiên bản Disney)
– MindGame (anime) – lại nhớ lần trước có tên thổ phỉ FB vào chửi bới mình vì mình khoe mình thích phim này )))))))))))))))) đm!

4. Phim dài tập:
– Sherlock BBC
– The Big bang theory
– Doctor who
– Black mirror

5. Nhạc:
– MIKA
– The Beatles
– Nhạc phim Disney 2D (cũ)

Còn picturebook thì nhiều lắm xin được dành riêng 1 album giới thiệu khác mới thoả :”>

Read More »

Thử thách viết 14 ngày (3)

NGÀY 6: YÊU
day6-yeu

Hồi cấp 2, mình được học về nhà thơ Louis Aragon và cuộc đời tôn thờ vợ của ông – cái cô Elsa (suốt ngày) ngồi chải tóc trước gương như giày vò trí nhớ, ánh mắt như chớp lửa đêm đông ấy. Tuy không thích thơ bác này nhưng mình rất mê cách bác ý yêu vợ. Từ ngày ấy mình đã luôn nghĩ nếu mình có yêu ai thì sẽ yêu một người rồi cưới luôn. Chia tay các thứ rất là mệt đó. (Hoá ra mình đã nhầm. Yêu đương cũng đã mệt lắm rồi, mệt toàn thân từ tinh thần tới thể chất, mệt đến cả những người xung quanh, chưa cần chờ tới lúc chia tay   )Hồi ấy mình tán zai mãi hơn một năm trời chưa xong. Bạn nhà mình thì cứ dền dứ đồng ý không đồng ý, từ chối không từ chối. Thật chỉ muốn xé áo leo lên đỉnh tháp Bitexco mà đấm ngực thình thịch, rú lên với trời xanh TRỜI ƠI TÔI MỆT QUÁ! XIN NGƯNG XIN NGƯNG!!!!!!

 

Ngày đó bạn nhà mình sắp xếp mãi được một dịp về VN, để gặp nhau ba mặt một lời. Lúc bạn ấy nhận lời (hihi) suy nghĩ đầu tiên của mình là: BỎ MẸ! Thế giờ phải yêu xa à? (Khổ quá tôi lại leo lên tháp Bitexco đấm ngực thình thịch) Tuy vậy, cuộc đời mình cho tới giờ, có hai lựa chọn mình có cảm giác cực kỳ mạnh mẽ rằng mình phải làm việc này, chúng ta dành cho nhau: một là chọn picturebook, hai là chọn bạn chồng mình. Mà trần đời cái gì quý giá đều mất công sức để đạt được cả.

Không biết mình có phải đứa con gái duy nhất thấy lúc cưới xong dễ chịu hơn lúc còn đang hẹn hò không ( . _ . ) ? Thế mà người ta hay bảo hôn nhân giết chết tình yêu. Bạn Nờ là một người chồng đáng yêu tử tế hơn nhiều một anh bạn trai.

Nếu có gì mình thấy khổ hơn cả yêu xa thì đó là đám cưới ở VN  . Mình ghét phải “trình diễn” trước đám đông, đa số là người mình không quen. Mình hẳn là cô dâu cau có nhất trong lịch sử. Vì hôm đó tuy bố mình đã dặn bên tổ chức tiệc cưới là cắt hết mấy khâu trình bày cắt bánh, rót rượu đi con này nó ghét lắm đấy, nhưng anh MC vẫn lờ lơ đi (mày chết!). Kiểu kịch bản như vậy rồi cắt đi không biết phải làm gì nữa. Thế là diễn ra hoạt cảnh awkward bậc nhất cuộc đời mình: anh MC một mực ép cô dâu chú rể hôn nhau trên sân khấu, còn chúng mình thì lắc đầu muốn rụng cả cổ.

Lại cả anh thợ chụp ảnh, cứ chỉ đạo liên mồm, tay cô dâu thế này, chân chú rể thế kia… Mình mệt quá bảo thôi anh kệ bọn em đi, ảnh xấu bọn em chịu. Thế là anh ý dỗi luôn. Xong ảnh cưới in ra một tấm nhựa không khác gì cái mặt bàn cả (bàn nhựa hàng ăn vỉa hè ấy). Bố mẹ mình cứ treo lên tường mà mình bảo đem xuống làm bàn ăn đi không chịu cơ.

Không biết sao hôm nọ mình nằm mơ nhà mình tổ chức đám cưới lại. Mình còn kêu giời lên đang dịch bệnh thế này ai đến dự được. Chờ mãi không thấy nhà trai tới, rồi nhận được điện là nhà trai bị kẹt vì không có xe cộ nào được chạy cả. Con bạn mình thì cứ nhắn tin nheo nhéo mời DJ Khalid làm MC đám cưới đi… Nghĩ đến đây hoá ra đám cưới đầu tiên của mình còn vui chán.

Read More »

Thử thách viết 14 ngày (2)

NGÀY 3: QUÊ NHÀ

day3-quenha

Mình được đẻ ra ở nhà hộ sinh Đống Đa, vào một đêm hè tháng 8. Ngôi nhà ở Hàng Bột là nơi mình sống tới ngoài 20. Mình thường xuyên có những giấc mơ về ngôi nhà cũ này (dù sau này nhà mình đã chuyển sang nhà mới, cách nhà cũ khoảng 5ph đi xe máy).

Phòng cũ (ở nhà cũ) của mình có một khung cửa sổ to, có một quãng bệ cửa sổ nhô ra chừng 20 phân. Ngày bé mình thường kê giấy ở đó ngồi vẽ. Mỗi khi mình cảm thấy đuối sức và nghi ngờ khả năng của bản thân, mình sẽ luôn nghĩ về cảm giác khi ngồi vẽ bên bậu cửa sổ ngày nhỏ.

Hình như mình đã kể chuyện này nhiều lần, mình hoàn toàn là một đứa trẻ bê tông. Mình thích thành phố và sẽ luôn chọn sống ở thành phố. Mình thích nhìn những mái nhà và những hàng cây len giữa các dãy nhà. Mình thích những gì do con người tạo ra (nhưng ghét mấy thứ mô phỏng lại tự nhiên, vd như trần giả bầu trời). Nếu đi du lịch mình thích đi thăm các công trình xây dựng (bảo tàng, nhà hát, cung điện…), thăm phố phường (well, dù mình học nội thất thật sai quá sai, nhưng mình thật sự rất thích nhà cửa đó). Mình (rất rất) thích công viên nhưng mình không thích đi rừng. Cơ bản, mình sẽ không bao giờ có ham muốn hoà mình vào tự nhiên hoang dã  .

Mình cũng rất ghét mấy người hay “dạy bảo” mình phải đi nhiều hơn, hoà mình với thiên nhiên nhiều hơn đi. Nếu như nhà cửa chọc trời khiến họ cảm thấy bức bối, lên cơn anxiety thì rừng rậm, sự ẩm ướt, rêu mốc… cũng khiến mình bị như vậy. Nhìn vào một bức tường rêu xanh bám đầy làm mình cực kỳ bất an.

Khi sang Nhật, một trong những điều mình nhớ nhất về Hà Nội là việc có thể ngồi những quán cafe có bàn ghế gỗ nhỏ xíu, trên vỉa hè hoặc trên ban công (cũng bé tý) và nhìn ngắm đường phố tấp nập, chia sẻ với bạn bè những câu chuyện dài. HN có vừa đủ độ ồn ào và thân mật với mình. Mình không thể có trải nghiệm như vậy ở bất kỳ đâu khác.

Đấy là trước khi HN chặt hết cây đi.

 

NGÀY 4: SÁCH

day4-sach
Ngày xưa bố mẹ cho mình đi học chữ trước khi vào lớp 1. Cô giáo rất đáng sợ trong ký ức của mình. Và hẳn mình cũng là học sinh đáng sợ nhất trong quãng đời dạy trẻ của cô. Ngày nào bố đưa đến lớp mình cũng khóc một chập, từ lúc trên đường, tới tận cửa lớp thì gào khóc dữ dội. Dỗ thế nào cũng không nín. Chắc cô cũng đến tiền đình vì mình   .

Vì bị ép học trong tình trạng tâm can hỗn loạn, lúc nào cũng nơm nớp sợ bị cô quát, cô đánh nên thành thật chả có cái gì vào đầu mình cả  . Chữ viết thì gà bới, bẩn thỉu, xấu nhất lớp. Ngày nào cũng bị điểm kém. Đến nỗi có một hôm được 7 điểm tình thương mà mẹ mình không tin nổi  . Mẹ hỏi có phải hôm nay đến lớp không khóc nên cô cho 7 điểm động viên không  .

Đến một ngày đẹp trời, bố mình (người thường xuyên phải đưa mình đi học) và cô giáo (người thường xuyên bị thiên đầu thống do nghe mình khóc) quyết định phải chấm dứt mối nghiệt duyên này. Mình được nghỉ học. Trong đầu chữ rơi chữ rụng.

Sau đó mình được (ai đó) cho một vài cuốn truyện cổ tích. Và vì mình không thể nhờ ai đọc hộ cho nghe nữa (người lớn ai cũng bận) nên đã mở ra cố gắng tự đọc. Lúc đầu mình đọc 1 trang hết gần tiếng đồng hồ vì phải đánh vần từng từ một. Sau đó thì trôi chảy hơn nhiều. Mình tự thấy việc đọc rất vui mà không cần có sự can thiệp của người lớn.

Khi vào lớp 1 thì mình đã biết đọc trước chút chút. Bố mẹ mình cũng không có định hướng chọn sách cho con. Bố mình thường chở mình đến nhà sách rồi cho mình tự chọn hết. Cũng không kiểm tra xem là mình mua sách gì ))) (cảm ơn bố mẹ hihi!)

Thời cấp 3 là giai đoạn mình đọc sách nhanh và nhiều nhất, đủ thể loại, vì rảnh, học cũng không chăm chỉ mà bạn bè cũng không có mấy ). Tất cả tiền tiêu vặt, tiền mừng tuổi mình đều nướng vào mua sách hết. Mình có cả thẻ thư viện HN. Có tuần mình có thể đọc tới hơn chục cuốn sách.

Mình luôn có cảm giác khi lớn mình sẽ làm nghề gì đó liên quan tới sách vở (sẽ viết kỹ hơn vào ngày thứ 7). Mình thích sách, cuộc đời mình cũng gắn bó, ràng buộc với sách ; v ; , nhưng mình không tôn thờ sách. Mình vẫn có thể lấy sách ra kê chân bàn  Và sách thì cũng có sách this sách that.

Với mình, sách nên được đối xử như một món đồ thường thức, như cơm ăn áo mặc. Giàu nghèo, già trẻ gái trai gì cũng có sách phù hợp. Đọc sách là chuyện thường như việc cứ ra đường là phải mặc quần áo. Sách không nên là thứ đóng tủ kính bày trên tháp ngà, người đọc sách ko cần tỏ ra thượng đẳng. Sách cũng có thể ngon lành, bổ béo không kém gì một cốc trà sữa full topping. Mình luôn cảm thấy việc ca ngợi tác dụng của việc đọc sách quá khiến nó trở nên… bớt đời thường hơn, trở thành cái gì đó QÚA TỐT, quá CÓ LỢI, quá thần thánh nên gây tác dụng ngược là khiến người ta dễ nghĩ chắc hẳn rất khó khăn để đạt được. Trước khi có lợi thì phải thấy VUI trước đã.

p.s: về vụ viết chữ, khi đi học mình từng đoạt giải vở sạch chữ đẹp toàn trường ))) học môn gì dốt đến mấy cũng toàn được lấy vở ra làm mẫu vì viết sạch đẹp quá )))) Các bậc phụ huynh có con như thuỳ, xin đừng vội tuyệt vọng, mất lòng tin. Có thể chúng nó sẽ tự turn out okay thôi *bắn tim*

 

NGÀY 5: PHIM

day5-phim
Giống như sách, mình vô cùng thích phim. Mình thích nghe (xem) kể chuyện dưới mọi hình thức. Cũng như sách, mình xem phim đủ thể loại.

Một trong những điều mình luôn mong ước trở thành hiện thực mỗi khi xem phim là cuộc đời mình sẽ có nhạc nền ))). Không chỉ là theme song, mà là OST: lúc mình nhận được tiền thì nhạc vui tươi, phấn khởi, lúc mình tức giận thì nhạc ghê sợ, hùng hổ… Rồi thì lúc tâm tư chất chứa mình sẽ vừa nhảy nhót vừa hát rú lên (thực tế mình cũng có thể làm vậy nhưng…. well . _ . )

Nếu được chọn, mình hi vọng Alan Menken sẽ viết nhạc cho bộ phim cuộc đời mình   

Trong Big Bang theory, có một tập Rajesh đã hiện thực hoá “mơ ước” này khi đeo loa trước ngực  , kèm theo điều khiển từ xa cầm tay. Mình thật đồng cảm sâu sắc từ tận đáy lòng  . Chỉ khác là mình muốn nhạc nền cuộc đời chỉ mình nghe được. Tất cả mọi người nghe thấy có vẻ… phiền.

Mặt khác, trong Doctor who có một câu thoại rất thú vị, nôm na là chúng ta sau cùng đều trở thành những câu chuyện, hãy là một câu chuyện hay.

Thử thách viết 14 ngày,

Đây là một thử thách trên FB. Mình đăng bài hàng ngày. Nhưng mình vẫn lưu giữ lại trên blog, đề phòng một ngày không xa mình lại khoá FB tiếp :v

Album viết của mình tại đây.

LUẬT CHƠI:

#14dayschallenge #14dayswrite1000words
luật chơi cũng đơn giản, các bạn có thể tham gia và rủ bạn bè mình tham gia, nhớ để hashtag. ai chơi cũng được, không ai chơi cũng được, để hay không để hashtag cũng được. dù sao, viết vẫn là một hành trình cô độc, tự bản thân chúng ta phải hoàn thành nó.

chủ đề:

– ngày 1: tôi
– ngày 2: bạn
– ngày 3: quê nhà
– ngày 4: sách
– ngày 5: phim
– ngày 6: yêu
– ngày 7: công việc
– ngày 8: gia đình
– ngày 9: cũ
– ngày 10: bếp
– ngày 11: tử tế
– ngày 12: tích cực
– ngày 13: người lạ
– ngày 14: chúng ta

nguyên tắc hoặc gợi ý, nếu bạn chơi:
– không có debrief, cứ viết thôi. hiểu chủ đề thế nào thì viết thế đó.
– hãy dành 2 tiếng để viết.
– ngồi để viết cũng tốt, nằm cũng tốt, nghe nhạc cũng tốt, vừa viết vừa làm chuyện gì khác thì không tốt nhưng-cứ-thử.
– nghĩ lâu, viết nhanh.
– dở cũng được, hay cũng được, thấy chán ói cũng được, miễn viết là được.
– dù thế nào, kết thúc 14 ngày tức là bạn đã hoàn thành 14 bài viết, bạn viết được 14.000 chữ và kỷ luật là thứ làm bạn xứng đáng được khen hoặc tự khen.

credit to: Phan Hải
https\://www.facebook.com/haithanhhcmpt/posts/10158113603099347

NGÀY 1: TÔI 

day1-toi

Mình sẽ không viết 1000 từ, dù đây là thử thách 1000 từ. Người ta có câu “a picture is worth a thousand words”, nên về cơ bản mình có thể dừng viết tại đây  .

Mình có một blog riêng dành việc viết (nơi mình thường xuyên viết trên 1000 từ), mình cảm thấy FB không phải nền tảng thích hợp cho “wall of text”  Mình sẽ chỉ up tranh với vài dòng caption có thể đọc nhanh được thôi  .

Qua đoạn ở trên, ít nhất bạn có thể thấy hai điều về mình:

1 – Mình không giỏi làm theo hướng dẫn lắm. Mình có xu hướng luôn tự điều chỉnh cho phù hợp với bản thân.

2 – Mình hay giải thích việc mình làm (một cách hơi dài dòng). Không chỉ việc mình làm, còn cả cách suy nghĩ, quan điểm, lựa chọn của mình. Mặt tích cực là mình có tư duy khá mạch lạc. Mình dễ dàng trình bày được tại sao mình thích cuốn sách này, tại sao mình không thích bộ phim kia.

Mặt tiêu cực là phần lớn mấy thứ đó không quan trọng với thế giới cho lắm, nghe nhiều mệt. Từ bé, mình đã luôn bị người lớn nói là lớn lên cho đi làm thầy cãi. Hoá ra đây không phải lời khen như mình tưởng. Chỉ là mình lý lẽ quá lắm điều mà thôi.

Funfact: thế mà thời thi ĐH mẹ mình đã từng ép mình thi ĐH Luật   Hoá ra cụ vẫn níu giữ chút hi vọng biến nhược điểm thành sức mạnh kiếm cơm cho mình.

Ngoài ra, từ bức tự hoạ kể trên, mình muốn nói mình là một người rất khó ở. Tuy vậy, vô cùng mâu thuẫn là mình lại có khả năng làm người khác cười bằng những gì mình kể qua tranh vẽ hay ngôn từ. Bất chấp đậm sâu từ tận đáy lòng và cả qua mặt tiền, mình là đứa lạnh lùng.

Bố mình đặt tên {thuỳ} mong mình thuỳ mị, dịu dàng. Nhưng cuộc đời quả là một cú twist nhức đầu.

NGÀY 2: BẠN

day2-ban

Mình cảm thấy đề tài này cũng như là nối dài cho đề tài ngày hôm qua vậy  Mà có lẽ là 14 ngày đều là nối dài cho chủ đề TÔI  Đây đâu phải là thử thách, đây là tận hưởng cho bọn Leo.

Nói về BẠN, đầu tiên phải kể là mình có rất ít bạn.

Như đã nói ở Ngày 1, mình khó ở, nên ít người ưa mình. Nhưng mình cũng ít khi ưa người khác . Với mình thì nếu người ta thích mình mà mình ko thích người ta mới là bi kịch. Ngày trước có đứa bạn nhận xét là mình “be nice” tử tế lịch sự, nhưng cơ bản mình không thích con người lắm. Mình luôn thấy nó nói đúng.

Hồi đầu cấp 2, sau một buổi đi họp phụ huynh về, không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng bố nói với mình (vẻ rất đau khổ) rằng cả lớp không ai thích chơi với mình cả. Mình B.Ị G.H.É.T.

Đây rõ ràng là một cú shock lớn lao với… bố mình. Vì bố mình là một người cực kỳ giỏi giao tiếp, có nhiều bạn bè tốt (chơi thân đến hàng chục năm trời), rất được quý mến. Xong đẻ ra một đứa bị cả lớp ghét như mình .

Xong khủng khiếp hơn nữa là cái đứa con đấy nghe tin dữ kia mà vẫn nhởn nhơ như gì. Quả thật mình không có cảm xúc gì khi nghe tin đấy. Có thể hồi đó do còn quá ngây thơ, chưa biết tổn thương là gì.

Nhưng hoá ra khi lớn mình vẫn vô cảm trước những thông tin như vậy. Đi học cấp nào mình cũng không chơi với lớp mấy. Bất kể đó là môi trường toàn trẻ HN, hay đa dạng vùng miền hay thậm chí là đa dạng quốc tịch. Chắc các đồng nghiệp cũ của mình (nếu có) đọc mấy dòng này sẽ gật đầu lia lịa. Có chị đồng nghiệp từng viết mail cho mình hỏi là em có vấn đề gì với cả phòng à  , sao thái độ em như thế  . Nhưng mình chẳng có vấn đề gì cả. Mình chỉ ko quan tâm thôi. (chứ còn mình đã ghét ai thì cả cty biết nhé haha)

Tại sao mình có thể sống sót chừng ấy năm với khả năng hoà nhập gần cận 0 như trên? Là vì trong bất kỳ môi trường nào mình cũng tìm được một số rất ít những người mình thích vô cùng. Và những người ấy đều trở thành BẠN mình (thường sẽ chơi được lâu). Trong một lớp 50 học sinh mình chỉ cần có 1 đứa bạn là sẽ ok lah hết cả năm.

Nói chung mình chẳng tự hào gì mấy chuyện này đâu. Hoà nhập tốt và giỏi giao tiếp sẽ luôn là lợi thế. Nhìn vào mặt tích cực thì mình giỏiở một mình.

Nhân đây xin gửi lời ngợi ca đến những người bạn ít ỏi của mình bao năm qua *bắn tim*. Dù có trải qua nhiều sóng gió, giận dỗi, nghỉ chơi rồi lại làm lành… mình thật là vinh hạnh tìm ra được những người hay ho mình thích đến thế  .