Ở nhà tránh dịch thì làm gì?

Sáng nay mình hết sức lăn tăn, nghĩ viết chuyện dịch Cô Vy ở Nhật hay chuyện mấy phim, sách mình mới xem/ đọc được. Sau cùng mình quyết định viết… gộp chung cả hai.

So beware, a wall of text is coming! 

Đầu tiên, cái tựa chỉ mang tính chất đú đởn. Vì không tránh dịch thì mình vẫn ở nhà thôi :v . Công việc của mình làm ở nhà (cái lợi của việc làm freelancer với một đứa introvert là không phải tiếp xúc trực tiếp với loài người – đa tạ internet và các loại sản phẩm công nghệ, cái hại là làm việc không biết ngày tháng gì sất – làm gì có khái niệm nghỉ lễ anh em ơi, và tiếng Nhật thì vẫn dốt hơn các bạn mới sang nhưng chịu khó đi baito 🙂 . Tiếng Việt mình còn dốt đi ấy chứ chả nói đến tiếng Nhật 🙂 ), chỉ cuối tuần là thường mình ra ngoài chơi hoặc ra quán cafe làm việc.

Chắc các bạn theo dõi báo chí, tin tức cũng biết, tình hình dịch bệnh ở Nhật chỉ kém toang hơn Hàn với Ý một tý. Nhờ pha xử lý vô cùng cồng kềnh của đội Nhật với nàng công chúa kim cương, giờ virus đã lan ra hầu khắp các tỉnh thành của Nhật. Mới hôm qua Tokyo còn dẫn đầu danh sách về số ca nhiễm, chỉ sau một đêm Hokkaido đã chiếm ngôi với gấp đôi ca nhiễm.

Có cái này mình nghĩ không nhiều người nắm rõ được, Tokyo không hẳn là một thành phố, nó là một siêu đô thị – megacity, bao gồm rất nhiều thành phố nhỏ. Tokyo được hiểu là hẳn một khu vực, một vùng chứ không chỉ là một thành phố. Các 区 (ku) ở Tokyo, khi dịch sang tiếng Anh là city – chứ không phải Quận.

Khi báo chí đưa tin có bao nhiêu người nhiễm ở Tokyo, họ không đưa rõ ràng là ở 区 nào (chả bù cho VN đưa tin cụ thể tới cả xã). Mình không biết thành phố mình đang ở đã có ca nào chưa. Nhưng chỗ mình hiện vẫn khá yên ả, vốn cũng không sầm uất, không có khách du lịch, cũng không quá đông người già. Ga nhỏ, nên tương đối vắng (nhà mình còn xa ga híc). Khẩu trang thì người Nhật vốn vẫn đeo nhiều, nên mình không có ấn tượng là người ta đeo nhiều hẳn lên do bệnh dịch.

Siêu thị vẫn hoạt động bình thường. Không có dấu hiệu người dân đổ xô đi mua đồ tích trữ. Dù mình thì cũng đã tích một chút do mẹ gọi điện sang lo lắng giục mua. Khẩu trang và các loại dung dịch cồn tẩy rửa thì đã cháy hàng trên mọi mặt trận gần cả tháng nay. Trên các trang online, giá khẩu trang và các loại dung dịch tẩy rửa cũng bị đẩy cao lên gấp 4-5 lần bình thường. Chính phủ Nhật công bố là đẩy mạnh sản xuất khẩu trang các thứ nhưng chưa thấy gì khác biệt.

Từ đợt Tết ra, bắt đầu có dịch, nhà mình đã không đi chơi cuối tuần nữa. Bạn nhà mình vẫn phải đi làm bình thường, cty thì ở ga đông và sầm uất bậc nhấc Tokyo ; v ; – cũng hơi sợ. Hàng ngày đi làm về là đi rửa tay xà phòng ngay, lau điện thoại thường xuyên. Khẩu trang vẫn còn đủ dùng cho cả tháng nữa, nhưng không biết tình hình dịch sẽ diễn biến ra sao. Có bạn mình đang gửi khẩu trang ở nhà sang cho.

Hiện mình không thấy an tâm với các hành động của chính phủ Nhật lắm, không được nhanh chóng và quyết liệt như Việt Nam, nhất là mấy khâu cách ly. Nhà mình cũng đã từng nằm viện Nhật đôi lần. Trình độ y tế của Nhật thì cao, hệ thống bảo hiểm y tế của họ cực tốt, nhưng quy trình thì máy móc, lề rề, chậm chạp đến phát sợ.

Nên về cơ bản hiện nhà mình vẫn cố thủ ở nhà… xem Netflix. Sau đây mình xin chuyển sang chuyên mục giới thiệu phim mới, dù bài viết đã gần nghìn từ. Hôm qua mình xem được một show original mới của Netflix, tên là I am not okay with this. Với mình đây là một trong những show về đời sống học đường/ tuổi vị thành niên hay nhất của Netflix, bên cạnh Sex Education.

Read More »

Women vs. Women

Hồi tuần trước mình mới biết phim Những cây cầu quận Madison có tiểu thuyết gốc. Vì khá thích phim nên mình đã tìm đọc thử sách. Mình thấy sách không tồi (phần dịch cũng ổn), và phim dựng tương đối sát nguyên tác, với cách sắp xếp câu chuyện có phần gọn gàng, cuốn hút hơn.

Sau đó mình lên Goodreads để đánh dấu đã đọc xong (mình có đặt cái reading challenge). Điều làm mình bất ngờ là ở phần review cuốn sách. Có rất rất nhiều review tức giận, đặc biệt từ các chị em. Mình có thể cảm thấy được cơn giận sục sôi qua từng ngôn từ đay nghiến cuốn sách, chửi bới nhân vật chính là đồ đĩ điếm. Thật không khác gì đội quân các mẹ bỉm đi vạch mặt “tuesday” trên FB!

Với tư cách một độc giả là gái đã có chồng, mình rất thông cảm cho nhân vật chính, và thấy việc cô ấy ngoại tình… là dễ hiểu. Không phải mình đồng tình ủng hộ việc ngoại tình, nhưng trong mọi sai lầm của cuộc đời, điều mình muốn là hiểu tại sao người ta làm vậy. (Với những người không thể phân biệt được đời thật với fiction, đi phán xét như chuyện nhà hàng xóm thì mình cũng không biết nên tranh cãi thế nào. Tiểu thuyết là những câu chuyện về cuộc sống không hoàn hảo, về những con người sứt mẻ, về sai lầm, về những mâu thuẫn, đặt ra những câu hỏi để chúng ta suy ngẫm… Không phải tuyển tập điều răn đạo đức, quy tắc xã hội.)

Read More »

Đời sống mạng xã hội,

Hôm qua có một người em đồng nghiệp cũ nhắn tin hỏi mình là mình deactivate FB à, hay là mình block nó. Theo như kinh nghiệm deactivate trước đây của mình, thông thường sau khoảng 1-2 tháng, mọi người sẽ dần nhận ra sự biến mất của bạn (và đôi lúc lo lắng vô lý là bị block :v ).

Câu hỏi này làm mình suy nghĩ lại xem điều gì đã khiến mình thấy chán ghét FB đến thế. Thật ra mình vẫn có một tài khoản FB khác, chỉ để like các trang tin, shop bán hàng và follow một số người hay ho mình thường đọc, tuyệt nhiên ko add ai và cũng không đăng cái gì. Khi dùng tài khoản này mình thấy rất thoải mái. Sự thoải mái của một người nặc danh thật sự trên mạng. Vậy thực ra việc chán ghét của mình không phải do FB, là do danh tính của mình trên đó và những người nằm trong friendlist của mình.

Read More »