Để mở đầu blog năm mới, mình sẽ viết về một chủ đề mà cứ tưởng mình đã viết từ lâu rồi, hoá ra chưa từng động tới ಠ╭╮ಠ .
Xin được giới thiệu những nhà văn yêu thích của mình. Đối với mình, nhà văn yêu thích khác với cuốn sách yêu thích. Cũng giống như khi nghe nhạc, nếu mình thích ít nhất cả một album của nghệ sĩ này, mình mới gọi đó là nghệ sĩ yêu thích. Còn nếu chỉ thích một vài bài hát của họ thì… mình chỉ thích mấy bài hát đó thôi.
Những nhà văn này mình đã đọc và thích ít nhất trên 05 tác phẩm của họ, luôn luôn hào hứng sẵn sàng mua sách mới của họ. Đây là những người mình cảm thấy tác phẩm họ rất gần với tính cách, tinh thần của mình, giống như nếu để miêu tả về bản thân, mình sẽ dùng những cuốn sách của họ. Có những nhà văn mình đọc gần hết các tác phẩm của họ nhưng mình lại không yêu thích họ nhiều.
Ví dụ như Haruki Murakami. Mình đã đọc hết các tác phẩm được xuất bản ở VN của ông cho tới 1Q84, từ Những người đàn ông không có đàn bà thì mình không đọc nữa. Cuốn sách mình thích nhất, đặc biệt thích của Murakami là Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới. Cuốn này đúng là tách trà của mình, như một bộ phim scific giàu hình ảnh, giàu trí tưởng tượng, nhịp điệu thì nhanh và hấp dẫn. Ngoài ra, mình cũng thích Tôi nói gì khi nói về chạy bộ. Còn lại các tác phẩm khác đều như một màn sương mờ ảo đối với mình ◉_◉. Mình thích văn phong của Murakami nhưng phần lớn thời gian mình không hiểu ông muốn nói gì hay câu chuyện này có ý nghĩa thế nào.
Trong thế đối lập, Neil Gaiman là nhà văn mình vô cùng nể phục về trí tưởng tượng. Tất cả các câu chuyện của ông đều độc đáo và thú vị. Tuy vậy mình không khoái văn phong của ông chút nào, không hiểu tại sao. Vậy nên, riêng với Neil Gaiman, mình thường xem các tác phẩm chuyển thể, hoặc truyện tranh và phim ông viết kịch bản.
Dài dòng quá, xin vào chuyên mục chính luôn.
Người đầu tiên mình muốn nói tới là Paul Jennings. Ông là một nhà văn chuyên viết truyện thiếu nhi người Úc. Mình đã đọc truyện của ông lần đầu từ hồi học cấp 2. Cho tới tận bây giờ mình vẫn nhớ chính xác từng chi tiết trong truyện. Chỉ đọc một lần mà nhớ hàng chục năm. Ngày xưa vài truyện của ông được tập hợp xuất bản dưới tên Những chuyện bí ẩn thường ngày. Sau đó có vài lần báo Hoa học trò cũng đăng truyện của ông.

Điều đặc biệt trong truyện của Jennings là mình không bao giờ đoán được đoạn kết. Truyện luôn ngập tràn những cú twist bất ngờ, thú vị. Ngay từ nhân vật, các tình huống, mâu thuẫn ban đầu đã kỳ lạ, độc đáo rồi, là những thứ mình không gặp ở bất kỳ nhà văn nào khác.
Một trong những truyện mình ấn tượng nhất là Bệ xí bọc nhung. Một câu chuyện thiếu nhi nhưng nhân vật chính là một người lớn buồn bã và mắc kẹt với cuộc sống bế tắc của mình :)))))). Ông là một công nhân ở một nhà máy đóng hộp mắt cừu, có một người anh ruột béo ú, lười biếng và bắt ông phải hầu hạ từ miếng ăn giấc ngủ. Rồi một ngày nọ, ông bị nhốt trong một nhà vệ sinh công cộng.
Truyện của Paul Jennings đúng nghĩa là KỲ LẠ. Không phải những thứ kỳ dị, dị hợm, quái đản, mà là những tình tiết, nhân vật ta không bao giờ ngờ tới. Chúng có một cảm giác vừa đời thường vừa bất thường. Ví dụ như một người công nhân thì rất bình thường, nhưng một nhà máy đóng hộp mắt cừu thì thật là bất thường. Bệ xí thì ai cũng dùng, nhưng bệ xí bọc nhung, cần gạt nước nạm kim cương thì thật kỳ lạ! Bản xuất bản đầu tiên tuy bìa rất kinh nhưng cái tên đặt thì không tệ, rất đúng tinh thần của Jennings. Ông luôn tìm thấy những điều kỳ lạ, thú vị, bất thường trong những điều bình thường, giản dị nhất của cuộc sống.
Bất kể lúc mới 11-12, hay đã gần chạm ngõ 30, sau khi đọc sách của ông, mình luôn cảm thấy cuộc sống thường ngày kỳ diệu thêm đôi chút, hấp dẫn thêm đôi chút. Và rằng nếu chúng ta thật sự bình tĩnh, thật sự quan sát, chúng ta sẽ tìm được những điều hay ho ở ngay xung quanh.
Có đợt NXB Kim Đồng đã tái bản lại đầy đủ tuyển tập của ông, dùng bìa gốc luôn. Mình vừa tìm thử trên tiki mà thấy đều hết hàng mất rồi 😦 .
Người thứ 2 mình muốn kể tới là Amélie Nothomb.
Lần đầu tiên và tác phẩm đầu tiên mình đọc của Nothomb là hồi năm nhất ĐH, Sững sờ và run rẩy. Cuốn sách này có ý nghĩa đặc biệt đối với mình. Lúc ấy mình gặp một cú shock rất lớn, cú shock đầu đời :)))), cuốn sách này đã giúp vực dậy tinh thần của mình. Mình đã vui vẻ, lạc quan trở lại.

Sau đó mình tìm mua tất cả các tác phẩm khác của Nothomb. Ngày đó Nhã Nam xuất bản hàng loạt truyện của bà: Hồi ức kẻ sát nhân (cuốn đầu tay của Nothomb), Kẻ hai mặt, Axit Sunfuric, Nhật ký chim én, Vòng tay Samurai, Huỷ hoại vì yêu. Cuốn nào mình cũng thích cả. Từ sau đó Nhã Nam không còn làm sách của Nothomb nữa, dù bà vẫn viết đều, thật đáng tiếc!
Điều mình thích ở sách của Nothomb là sự hài hước vặn vẹo hết sức khó tả. Có thể do bà có thời gian sống rất dài ở Nhật mà sự kỳ dị kiểu dân đảo đã ngấm vào máu bà. Với mình, Nhật là một đất nước cực đoan, theo nghĩa tốt và xấu. Nền văn hoá này có một không khí kỳ lạ cực kỳ đặc trưng, không thể tìm thấy ở bất cứ đâu, cũng không thể mô phỏng lại. Và Nothomb có cái không khí ấy, trộn lẫn với gốc gác châu Âu của bà.
Khi chuyển sang sống ở Nhật, mình nhận thấy những trải nghiệm của Nothomb trong Sững sờ và run rẩy và Vòng tay Samurai thực tế hơn mình tưởng. Nhật là một xã hội ẩn chứa đầy những mâu thuẫn với chính bản thân nó, rất khó để giải thích nếu bạn đứng ở ngoài nhìn vào.
Nói về văn phong, cuốn Hồi ức kẻ sát nhân là một cuốn rất thú vị. Cả cuốn sách gần như không có câu tường thuật, toàn là thoại. Thoại liên tục không kèm miêu tả. Nhưng vẫn vô cùng hấp dẫn, dễ hiểu. Thông minh và vặn vẹo.
Mình từng gặp rất nhiều người mê văn của Haruki Murakami, hay Milan Kundera, bình dân hơn thì có Marc Levy, Musso… nhưng mình chưa gặp ai thích hai nhà văn mình mê nhất trước giờ cả ; v ; . Hoặc fan của họ trốn quá kỹ.
Nhân tiện, hôm nọ wordpress gửi mình một thông báo chúc mừng. Mình đã lảm nhảm ở đây được tròn 9 năm, gần một thập kỷ luôn @.@ . 9 năm không phải lúc nào mình cũng viết liên tục, đều đặn, có những khoảng thời gian mình đã bỏ sang tumblr, facebook… Tuy vậy điều kỳ lạ, và vui vui là mình luôn có độc giả ở đây, dù ít ỏi nhưng rất bền bỉ. Mình không hình dung được việc theo dõi một blogger nghiệp dư lâu đến vậy là như thế nào. Dù sao thì, mình chỉ muốn nói là cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đọc, những người đọc thầm lặng của mình. Năm mới chúng ta cùng cố gắng nhé! (damn, mình nói như một người Nhật thực thụ lè!)

mình cũng cám ơn bạn đã ko ngừng viết ^^
LikeLiked by 1 person
Ngày nào em cũng vào check xem có bài mới không. Rất rất thích lối sống và cách nghĩ của chị về mọi thứ xung quanh. Mong chị năm mới mạnh khoẻ và viết nhiều hơn nữa ạ ^^
LikeLiked by 1 person
cảm ơn em nhé 😊 năm mới vui vẻ nha 🥳
LikeLike
Em cũng cực kì cực kì thích Paul Jennings, cách đây khoảng đâu 6, 7 năm em mới được đọc cuốn đầu tiên của ông là cái cuốn bí ẩn thường ngày đó đó, thích dã man luôn chị và rồi em tìm mua cho bằng được cái series kì lạ rùng rợn bla bla của ổng. Đợt đó cũng hết hàng cả rồi nhưng may sao em còn mua được vài cuốn ở mấy tiệm sách cũ, trông mong Kim tái bản mà chắc không có mùa rồi huhu
LikeLiked by 1 person