Mục tiêu năm mới (số 2)

Mình vừa chuyển sang nhà mới được hai hôm. Vẫn chưa dỡ đồ xong, nhà đang lanh tanh bành. Tuy vậy mình rất vui, bận rộn lên concept sắp xếp cho nhà mới. Nhà mình sẽ lại có chuyến picnic ở IKEA (๑˃̵ᴗ˂̵).

Đợt cuối năm này, có một hoạ sĩ yêu thích của mình đăng post giới thiệu cuốn sách mới của cô ấy – một câu chuyện về nỗi buồn. Cô ấy kể năm rồi đã phải vật lộn với căn bệnh trầm cảm, với rất nhiều giờ therapy và thuốc hỗ trợ. Chính trải nghiệm này đã thúc đẩy cô ấy sáng tác một cuốn sách để an ủi rằng cảm thấy buồn bã cũng không sao cả, tất cả chúng ta đều từng trải qua những xúc cảm tiêu cực như vậy.

Tuy vậy, phong cách, nét vẽ của cô ấy luôn hết sức dịu dàng và ấm áp, dường như không vẩn chút u tối nào.

Điều này làm mình nhớ tới một tập rất hay trong Doctor Who, về Van Gogh. Có một đoạn nói về hội hoạ của ông là:

He transformed the pain of his tormented life into ecstatic beauty. Pain is easy to portray, but to use your passion and pain to portray the ecstasy and joy and magnificence of our world, no one had ever done it before.”

Mình luôn cảm thấy kính nể những người nghệ sĩ có thể biến nỗi đau của mình trở thành một tác phẩm đẹp đẽ, tích cực, như thể chưa từng có sóng gió nào tràn qua đời họ. Trên thực tế, phải trải qua nhiều thăng trầm, gập ghềnh mới thật sự trân trọng những điều trong trẻo, bình yên. Phải vô cùng can đảm để có thể lạc quan trong cả những tình huống tồi tệ nhất.

Trở lại với cô hoạ sĩ kể trên, mình comment ở post đó vài lời động viên, thể hiện sự hâm mộ của mình với những nghệ sĩ – giống như Van Gogh – chúc cô ấy có năm mới tốt đẹp hơn và có thêm nhiều tác phẩm xuất sắc (người ta trầm cảm này nọ mà vẫn ra được bao nhiêu sách 🙂 tôi thì chẳng làm sao mà… 🙂 ). Cô ấy có trả lời comment của mình, cảm ơn này kia. Cô ấy còn vào insta mình xem và like tranh 😳.

Mình nghĩ phần nào mình đã nói trúng được quan điểm của cô ấy. Vì mình cũng đồng cảm với điều đó. Mình cũng luôn muốn biến những tiêu cực mình gặp phải trở thành sự an ủi, động viên, truyền cảm hứng trong các câu chuyện.

Đây là mục tiêu năm mới số 2 của mình: nếu có comment gì trên mạng xã hội, hãy nói những lời tử tế (chứ trước mình cũng hay comment dạo, tranh cãi vớ vẩn ngu ngốc lắm 😦 ). Tập trung theo dõi những người tài năng, tích cực (thi thoảng bạn sẽ may mắn được họ để ý thấy hihi).

p.s: instagram cô họa sĩ trên là genevievegodboutillustration, nếu bạn nào tò mò về những bức tranh dịu dàng, trong trẻo của cô ấy ^^

Dùng đồ hiệu có làm ta xịn hơn?

Hôm qua mình vô tình xem được một vlog nói về đồ hiệu của một beauty blogger. Cô ấy nói mình đã có kinh nghiệm chơi đồ hiệu 5 năm. Rồi cô ấy chỉ một chiếc túi chất liệu monogram canvas đặc trưng của Louis Vuitton và gọi chiếc túi da này, rồi nói thêm về dùng đồ bằng da thì sao (mình đã lên web của LV để search lại chính xác mẫu túi ấy, đọc phần miêu tả sản phẩm của hãng).

Không biết sao lại có nhầm lẫn cơ bản như vậy? Sai sót này còn buồn cười hơn cả việc cô ấy phát âm từ suede thành su-ê-đi. Gọi là da lộn luôn cho lành. Mình không xem hết video để bắt xem còn lỗi nào khác nữa không.

Mình vốn không phải người… có tiền để dùng đồ hiệu hihi. Nhưng mình thích tìm hiểu về thời trang, cũng như ngành thiết kế nói chung. Vd mình rất khoái ghế. Có thể lúc nào đấy mình sẽ viết về những chiếc ghế có dấu ấn đặc biệt trong lịch sử (thật ra cũng là một môn của mình hồi ĐH đấy). Có lần mình đi một triển lãm kiến trúc, điểm hay ho nhất là bạn được ngồi thử tất cả ghế trưng bày ở đó – những chiếc ghế, theo như Sheldon từng nói – worth the name, chair (my butt was very happy that day).

Read More »

Mục tiêu năm mới (số 1)

Ở bài trước mình đã tổng kết năm cũ và vài mục tiêu cho năm tới. Phần lớn là mục tiêu cụ thể về công việc hoặc học hành, tập tành… Dưới đây là vài mục tiêu năm mới của mình về mặt tinh thần.

Bạn nhà mình sắp chuyển sang một công ty mới. Công ty này khá cởi mở, nhiều người nước ngoài, đa dạng chủng tộc. Hôm nọ bạn ấy đến ăn trưa, làm quen với team. Có một anh Hàn Quốc kể chuyện công ty cũ của anh ta cũng có đồng nghiệp người Việt. Cậu này ba hoa ở cty rằng Việt Nam là nước duy nhất từng đánh thắng Mỹ. Anh Hàn Quốc bảo thế sao giờ bọn mày muốn đi Mỹ vẫn phải xin visa vất vả thế. Cậu Việt Nam đáp lại rằng cậu ý không đi Mỹ nên cũng chả cần quan tâm ( . _ . ) .

Ngoài cảm giác 2nd embarrassment từ một người đồng hương xa lạ, mình liền nhớ tới một trải nghiệm lần đầu tiên gặp một anh này. Anh ta hỏi tên mình là gì. Mình trả lời Thuỳ ạ. Anh ta hớn hở, anh cũng quen một bạn tên Thuỳ, anh ghét con bé đấy lắm 🙂 🙂 .

tenor.gif

Đến giờ mình vẫn chưa gặp được ai vượt qua được level đấy. Đồng nghiệp mới của chồng mình có vẻ ngấp nghé.

Vừa nghe chuyện mình liền bảo bạn nhà là nếu là mình, mình sẽ đáp lại là ở lớp cũ của mình cũng có một anh người Hàn. Một ngày đẹp trời anh ta tự dưng đập bàn, đấm vào tường cái rầm, hét ầm lên khiến cả lớp lẫn cô giáo phát hoảng (chuyện thật!). Nhưng chắc đó chỉ là trường hợp cá biệt thôi nhỉ?

Đấy là mình phiên bản mean girl 2019. Năm tới mình sẽ cố gắng đáp lại bằng một phương án khác: mình không quen nhiều bạn Hàn lắm (ngoại trừ anh bạn cùng lớp đáng sợ ở trên), nhưng có một người Hàn mà mình cũng như nhiều người dân Việt Nam vô cùng yêu mến là HLV Park Hang Seo. Ông ấy luôn rất khiêm nhường khi nói về bản thân.

HLV-Park-Hang-Seo-noi-gi-truoc-tran-chung-ket-SEA-Games-1

Có nghiên cứu chỉ ra rằng phải mất 05 lời khen mới bù đắp lại được 01 lời chê. Có lẽ cũng phải quen được nhiều người tử tế nước ABC nào đó mới thay đổi được ấn tượng xấu từ một vài cá nhân mình va chạm phải. Nước nào cũng có người tốt người xấu, mình cũng ko bao giờ quen biết được hết công dân của một nước đủ để mà phát biểu “người Việt thế này…, người Hàn thế kia…”. Cũng không cần đáp lại một câu chuyện móc mỉa, kém thân thiện bằng một câu chuyện kém thân thiện khác. Cay nghiệt hay giỏi mỉa mai không phải “năng lực” gì đáng tự hào cho lắm!

Đợt này nhà mình đang chuẩn bị chuyển nhà. May đã tìm được nhà ưng ý sau bao nhiêu vất vả (ở Nhật thuê nhà không đơn giản chút nào, rất nhiều chủ nhà từ chối cho người nước ngoài thuê). Và chúng mình đã mất thêm hẳn 1 tháng tiền nhà làm tiền cọc so với thoả thuận ban đầu chỉ vì chủ nhà có trải nghiệm không tốt với mấy khách thuê người Việt trước kia 😦 . (phần tiền cọc này mình sẽ nhận lại được khi chuyển đi chỗ khác. Nếu khi ấy nhà cửa bẩn thỉu quá hay hỏng hóc gì thì chủ nhà sẽ trừ vào phần tiền cọc.)

Từ khi sang đây, mình chưa có trải nghiệm bị phân biệt hay gì, cho tới khi phải đi tìm thuê nhà. Bạn nhà mình khó chịu và thất vọng với chuyện vì là người Việt nên bị thế này thế kia. Tuy vậy, mọi chuyện đã khác rất nhiều so với cách đây 10 năm khi bạn ấy được học bổng sang đây học rồi. Nghiêm túc mà nói, mọi hành động của chúng ta khi đi nước ngoài đều có thể ảnh hưởng tới những người đồng hương không quen biết. Một vị khách VN đi ăn nhà hàng sang trọng, hành xử khiến người phục vụ ức phát khóc mà nói rằng tôi không phải món đồ trưng bày thì dù lý do biện hộ của anh là gì, không biết tiếng hay không thạo văn hoá thì khả năng rất cao những thực khách Việt sau đó tới nhà hàng ấy sẽ bị nhìn bằng con mắt dè chừng khác.

Rất dễ bao biện, phiên phiến, nói này nói nọ khi bạn không trực tiếp phải chịu hậu quả của một việc không phải do mình gây ra.

Tóm lại mục tiêu tinh thần năm mới (số 1) của mình gồm 2 khía cạnh: thứ nhất, tập trung vào những người tử tế, những trường hợp tốt đẹp. Thứ hai, trở thành một người tử tế/ một trường hợp tốt đẹp. 

 

Tổng kết 2019

Vẫn còn một tháng nữa mới hết năm nhưng mình sẽ viết tổng kết luôn, kèm theo những mục tiêu cho năm tới (chủ yếu là mục tiêu của những năm cũ bưng sang 🙂 🙂 ).

Năm nay mình hơi chần chừ khi viết tổng kết, chủ yếu bởi… well, mày sẽ muốn kể một năm thất bại của mày cho cả internet biết hả?!? *tự nhục mood on*

CourageousFavoriteIsopod-small.gif

Thẳng thắn mà nói 2019 mình không cảm thấy đạt được thành tựu hay tiến bộ gì hết. Phần lớn thời gian mình chán nản và gần như…. chẳng làm được gì nên hồn. Chỉ thấy thời gian trôi qua vù vù mà bản thân thì cứ chôn chân tại chỗ.

giphy (1)

Mình nghĩ rất nhiều về nguyên do gây ra vấn đề kể trên. Sự tự tin của mình bị thui chột, bào mòn do cosplay củ khoai tây hơi lâu. Nghĩ lắm, stress nhiều làm tóc rụng như điên, đầu hói hẳn ra ( . _ . ). Từ bé đến tận những năm đầu ĐH, tóc mình rất dày và mượt, dày đến nỗi mình không thể buộc tóc đuôi ngựa cao vì sẽ làm đứt cả chun. Mẹ mình còn bán được cả tóc mình. Giờ chưa đẻ, chưa già mà tóc đã sắp hói. Thật là thê thảm!

3.jpg
nhìn này, một đống tóc!

Mình đã deactivate FB (lần thứ bao nhiêu không nhớ nữa), mà không còn ham muốn mở lại nữa. FB hơi độc hại với mình. Không thêm được người bạn mới nào, mà còn làm mình ghét cả những người gặp ngoài mình thấy ok (và chắc cũng làm nhiều người ghét mình hihi).

Để động viên bản thân một chút, mình xin chuyển sang phần tích cực, vài điều nhỏ bé mình đã làm tốt trong năm nay:

  • Mình đã viết truyện lại. Hồi còn đi làm cty, mình không thể viết được chút nào. Năm nay mình đã viết được 5-6 bản thảo, có truyện đã vẽ và in xong. Đa số bản thảo cũng đều đã bán được cho NXB. Trong đó có 2 truyện mình rất ưng (nhưng chưa vẽ ahuhu).
  • Mình đã liều mạng trở lại với vẽ tay và chất liệu truyền thống. Đã vẽ xong hẳn một cuốn, dù chưa được tốt lắm. À nhất là đã tìm được chất liệu yêu thích: màu goauche và chì màu :3

 

strippedshirt1.jpg
nhìn nè, kéo co :v

  • Mình đã “kín lịch” sáng tác cho năm sau. Chỉ sợ làm không kịp hết. Dù tiền thì chắc không kiếm được nhiều, nhưng hiện tại đó không phải vấn đề lớn nhất. Nếu mình cứ quanh quẩn vẽ quảng cáo, có thể kiếm được tới 50-60tr/1 tháng. Nhưng thật sự sau mỗi dự án mình đều cạn kiệt tinh thần, ghét bỏ chính tranh mình vẽ ra (thực tế cũng ko nâng cao được trình độ)… Tiền thì có đấy những không đi được tới mục đích. Có lẽ sẽ đến lúc mình phải bất chấp chỉ cần kiếm được tiền thôi, để nuôi con chẳng hạn, nhưng giờ thì chưa nên phải tranh thủ.
  • Dù vẫn thi thoảng cãi nhau nhưng mình và bạn Nờ vẫn tình thương mến thương tràn trề.
  • Mình đã tìm được phong cách thời trang mình muốn hướng tới và đầu tư lâu dài. Mình tối giản, dọn dẹp được tủ đồ và chỉ mua những món chất lượng tốt và sẽ mặc được nhiều. Bonus, master chuyện buôn bán đồ cũ :v : v . Đây là board pinterest mình gom những ý tưởng, tham khảo về quần áo, cho bạn nào tò mò muốn xem: https://www.pinterest.com/thuycom/inspiring-wardrobe/
  • Mình làm được thành công bánh bao @ v @ . Trời ơi cái món này trông thế mà khó nhằn phết! Ngoài làm thành công bánh bao, mình cũng đã nấu phở bò, phở gà, bún thang, bún cá… Đại khái, vì thích ăn nên đã chăm lăn vào bếp!

C9DCDDE6-628A-4A0C-97A4-D05FACE212B5.PNG
mấy chiếc bánh bao bí đỏ thơm nức

Vài mục tiêu cho năm tới:

  • Học tiếng Nhật nghiêm túc nhưng cũng thật thoải mái. Mình vẫn dốt lắm các bạn ạ! Mà cái thói của mình cứ phải vui, phải thích mình học mới ngấm được. Mục tiêu nho nhỏ là mỗi ngày đọc một tập Doraemon.
  • Tập thể dục thường xuyên. Năm nay sức khoẻ mình be bét quá!
  • Đi được nhiều nơi mới hơn.
  • Vẽ chăm chỉ và quan trọng nhất: thấy vui!
  • Đọc sách thường xuyên. Mình vẫn đọc nhưng không được liên tục. Muốn xây dựng lại thói quen đọc như trước.
  • Đặc biệt, trân trọng mọi thứ mình đang có. Bé đến giờ mình không được cái nết gì mấy, chỉ có cái lạc quan :D.

Xong rồi, mình phải đi chợ đây! Trời lạnh quá thể.