Elite là series phim của Tây Ban Nha, chiếu trên Netflix. Câu chuyện diễn ra ở một trường trung học con nhà giàu, xoay quanh những cô cậu học sinh mới 15-16 tuổi.
Mọi rắc rối bắt đầu từ khi một số nhân vật giàu có quyền thế tặng ba suất học bổng cho ba đứa trẻ nhà nghèo, với mục đích chủ yếu là bồi đắp hình ảnh trước công chúng. Những đứa trẻ may mắn (hoặc thực ra không may mắn đến thế) được chọn gồm có: Nadia – một cô bé gốc Pakistan, nhà đạo Hồi nghiêm khắc, học giỏi, chăm chỉ và khá máy móc. Christian – một cậu chàng ăn chơi, tuy có phần trọng hình thức và nông cạn nhưng sống khá sòng phẳng, tình cảm với anh em. Và nhân vật trung tâm là Samuel, một chàng trai ngoan, hiền lành, nhiều nguyên tắc đạo đức.
Điều đầu tiên phải nói là đây là ngôi trường tệ nạn, truỵ lạc nhất trên màn ảnh mình từng xem. Phim có đủ cả: gian dối, hối lộ, tống tiền, nghiện ngập, bạo lực, thuốc kích thích, tình dục (cả dị tính lẫn đồng tính lẫn gang bang), HIV, mang thai tuổi vị thành niên, lẫn án mạng…
Tuy vậy, thông qua những điều tệ hại kể trên, phim muốn đề cao thông điệp gì?
Elite là bộ phim thứ hai mình xem sau How to get away with a murder mà mình GHÉT TẤT CẢ CÁC NHÂN VẬT trong phim. Mình không tài nào tìm được sự cảm thông cho bất kỳ nhân vật nào. How to get away with a murder mình vẫn cố lết qua được mấy season vì mình thích khía cạnh luật pháp của phim, có rất nhiều thứ mà trước giờ mình không có hứng thú gì tìm hiểu. Mình đọc nhiều review bảo phim xây dựng các yếu tố chuyên môn tương đối sát thực tế. Với Elite thì không có điều gì giữ mình được tới season 2. Chuyện drama tuổi teen lại còn không vui, không có thông tin gì mới mẻ học hỏi được, nhân vật nào cũng độc hại quả thực không có chút sức hút nào với mình.
Nói vậy không có nghĩa là các nhân vật của Elite toàn người xấu, trái lại phần lớn họ có bản chất muốn hướng thiện, muốn yêu thương, trung thực. Mỗi nhân vật đều có những ẩn ức, góc khuất riêng. Tuy vậy, giống như How to get ~ , các nhân vật dường như càng yêu nhau thì càng bóp nhau cho chết.
Nhân vật trung tâm mùa 1, cô tiểu thư Marina có một cuộc đời rối rắm, be bét, mà chủ yếu cô vin vào cái cớ bố mẹ cô sống giả tạo, không được như cô muốn mà cô phá nát cuộc đời mình, gia đình mình và mọi người liên quan. Tuy nhân vật này được xây dựng là một người khá chân thật, tử tế nhưng câu chuyện nền dẫn tới những đổ vỡ trong tâm lý của Marina không đủ thuyết phục mình. Việc Marina cứ đảo qua đảo lại giữa hai anh em Samuel (vừa ngủ với thằng em xong chạy qua ngủ với thằng anh luôn hihi, mồm đồng ý nhận làm bạn gái thằng em xong liền có bầu với thằng anh 🙂 ) rất khó hiểu. Chỉ chứng minh rằng Marina hoàn toàn không có chút kiểm soát nào với chính cuộc đời mình, cô không biết mình muốn gì và chỉ liên tiếp đưa ra những quyết định sai lầm, gây hậu quả nặng nề cho chính bản thân cô và những người yêu thương cô thật lòng.
Marina chính là đại diện tiêu biểu của một nhân vật bất hạnh nhưng không thể thương nổi.
Trong mớ tình cảm tay ba tay tư rối nùi của phim, cặp mình thấy tương đối có thể cảm thông chút chút là cặp gay Omar và Nano. Việc Nano cố gắng động viên Omar đối mặt với gia đình (một nhà Hồi giáo cứng nhắc và quy tắc) và những đấu tranh nội tâm dằn vặt của Omar khá cảm động. Nhưng đến mùa 2, các nhà làm phim đã quyết định tung hê cặp đôi này để Nano biến thành một thằng khốn. Ok fine. (mình đọc tóm tắt thôi chứ không xem đâu)
Đấy là về nội dung, câu chuyện phim. Còn các mặt kỹ thuật khác, như dựng phim hay diễn xuất của các diễn viên thì mình thấy ổn. Diễn xuất khá tự nhiên và có chemistry giữa các nhân vật. Các diễn viên cũng rất đẹp.
Những phim dùng câu chuyện với liên tiếp những chuyện tồi tệ, những nhân vật cứ tha hoá dần đi qua từng tình tiết rất khó để làm bật lên được thông điệp tích cực nào (hoặc đó chính là chủ ý của họ). Những phim cực kỳ đau đớn mình từng xem như Memories of Matsuko hay All about Lily chouchou hay Confession, sau vô vàn cú đâm tàn nhẫn thẳng vào người xem thì đến kết vẫn le lói những hi vọng ấm lòng. Với Elite (hay How to get away with a murder), mình chỉ nhìn thấy những con người với mong muốn hướng thiện lại tự huỷ hoại bản thân, huỷ hoại cả những người khác, rồi cứ tồi tệ dần đi hoặc chết. Tựu chung cảm xúc của mình khi xem phim là thấy tệ hại về cuộc sống, thấy ức chế khó chịu.
Tóm lại, mình thấy phí thời gian vì đã xem phim này. Mình không muốn xem phim chỉ sau cùng đọng lại toàn cảm xúc tiêu cực.