Sáng nay, Hà Nội mưa đôi chút. Trời trở nên mát mẻ hơn nhiều. Lúc mình cầm ô ra ngoài mua bánh mỳ, đi qua một căn nhà kiểu cũ, đang bật một bài hát thiếu nhi rất xưa, bỗng khiến mình nhớ lại ngày còn nhỏ. Giống như trong phút chốc đặt chân trở lại những năm 90 vậy. Mình thích Hà Nội hồi mình còn bé. Không phải là thích hơn bây giờ gì, chỉ là thích thôi.
Ngày ấy bố mẹ cho mình đi học mẫu giáo ở một trường ngay cạnh nhà, cách có vài bước chân. Và mình thì luôn là một đứa tăng động từ bé (bẩm sinh hay sao đó), mình luôn làm các cô giáo phát điên. Mình rất ghét ngủ trưa và rất khó ngủ trưa, khó tập trung. Cứ đến giờ ngủ trưa là mình sẽ lục đục cả buổi, quay trái quay phải, nói chuyện với đứa nằm cạnh cho nó khỏi ngủ được luôn, cứ 10ph lại xin đi tè một lần (không phải vì buồn tè mà để đứng lên đi lại từ chỗ ngủ ra đến nhà vệ sinh rồi quay lại). Có một lần, cô giáo hết chịu nổi liền đuổi mình ra ngoài cửa và nhốt mình ngoài đấy một mình cả buổi trưa.
Nếu mình có chạy về nhà thì cũng chẳng có ai ở nhà, mình thì không có chìa khóa (có chìa khóa cũng không đủ cao để mở cửa) nhưng giờ mình nghĩ, ít nhất mình cũng nên chạy về ngồi trong cổng nhà, cho mấy cô giáo kia phát hoảng một phen. Dám để con nhà người ta (mới 4-5 tuổi) một mình ở ngoài đường, không thèm ngó nghiêng gì luôn. Thế mà mình lại ngoan ngoãn ngồi đấy chơi (cho hết giờ ngủ trưa), nhìn ngắm Hà Nội chìm trong nắng vàng.
Có lần trường phải tổ chức trò chơi cho các em giả vờ vui cho các bác trên Sở xuống kiểm tra. Mình bị giao làm người bán hàng. Cô giáo bọc mấy hộp thuốc lá trong giấy bọc quà, rồi bảo mình phải gọi đó là quà tặng. Lúc chơi bán hàng với bạn cùng lớp, mình vẫn bảo đấy là hộp thuốc lá (đã được bọc giấy đẹp nhưng vẫn là hộp thuốc lá), thế là mỗi lần gọi đấy là hộp thuốc lá mình liền bị cô giáo tát cho một phát. Cô càng tát mình càng gọi đấy là hộp thuốc lá. Hôm đấy mình không biết bị ăn vả bao nhiêu phát. Thế mà mình không khóc tý nào cơ.
Cuối cùng mình được giao vai diễn khác, không làm người bán hàng (trung thực) nữa…
(một mẩu note cũ…)