
Oh, the Places you’ll go! là một trong những cuốn picturebook đầy tính triết học, những suy tư về cuộc đời dưới cách kể nhẹ nhàng, dễ hiểu, không chỉ dành cho trẻ con, mà cả người lớn nữa.
Đây là một trong những trang mình thích nhất:
All Alone!
Whether you like it or not, Alone will be something you’ll be quite a lot.
And when you’re alone, there’s a very good chance you’ll meet things that scare you right out of your pants. There are some, down the road between hither and yon, that can scare you so much you won’t want to go on.
Chúng ta sẽ phải ở một mình kha khá đấy!
Hồi mình học cấp 1 ở Thực Nghiệm, trường rất xa nhà. Bố mình thường xuyên đi công tác vắng nhà. Mẹ mình làm ở cửa hàng thực phẩm phải mở hàng từ sớm. Thế nên mặc dù trường mình 8 giờ mới bắt đầu vào học, mình luôn có mặt ở trường lúc 7 giờ. Sáng phải dậy từ 6 giờ 6 rưỡi, chuẩn bị, ăn sáng, rồi mẹ đưa đi học, khi trường còn vắng tanh không một bóng người. Bác bảo vệ nhớ mặt mình luôn – học sinh luôn đến sớm nhất trường.
Mình có rất nhiều thời gian chơi một mình. Nhưng mình không thấy chán cũng không thấy sợ. Mình có lẽ đã luôn là một đứa trẻ giỏi chơi một mình (chắc thế nên mình không giỏi chơi với người khác nhiều).
Khi mình (buộc phải) bước vào thế giới người lớn thật sự, mình dần trở lại với việc chơi một mình nhiều, chỉ khác lần này không chỉ là trong khuôn viên trường, mà là một xã hội rộng lớn hơn nhiều.
Những dạo gần đây, đôi lúc mình cảm thấy chán nản, vừa do bệnh vừa do mình không vẽ được gì. Mình lại nhớ lại khoảng thời gian trước khi mình quyết định qua Nhật. Mình còn tuyệt vọng hơn, cùng cực hơn. Mình thường xuyên cãi nhau với bố mẹ, mình chán ghét môi trường làm việc, luôn phải đề phòng đồng nghiệp, mệt mỏi với công việc, người yêu thì ở xa, một năm gặp được 2 lần… Mình đã có thêm một cơ hội để bắt đầu lại, và làm cho tốt hơn.
Mấy ngày nay, mình nghĩ về chuyện làm sao master được kỹ năng ở một mình, vẫn vui và thoải mái như những ngày mình học cấp 1. Nó khiến mình thấy vui hơn. Mình vẫn mong chờ những người bạn mới, nhưng phải hợp mới chơi. Và mình tin là mình sẽ có thôi. Những người cùng tần sóng sẽ luôn có cách tìm thấy nhau, như mình với đám bạn của mình vậy.
Đợt này mình đang đọc cuốn Quiet của Susan Cain, thấy rất đồng cảm (đọc xong mình sẽ viết reivew). Những người có thái độ phán xét việc mình luôn thích việc ở nhà cả ngày ngồi vẽ (aka làm việc), đọc sách, viết… hơn là ra ngoài gặp và nói chuyện với nhiều người sẽ không bao giờ hiểu được mình như cuốn Quiet này. Điều hài hước là thậm chí họ sẽ không nhận ra họ đang phán xét, họ luôn cảm thấy mình sống như vậy là không tốt cho mình?!?, và như thế thì chán chết đi được.
Để một mình hiệu quả, mình có vài gạch đầu dòng:
- Phải nghiêm khắc với bản thân, quy củ. Qúa nhiều tự do cũng là một thử thách.
- Đặt vừa đủ những mục tiêu hợp lý. Mình nhận ra sai lầm ngay từ đầu là đã đặt ra quá nhiều mục tiêu, khiến tự bản thân bị ngợp rồi lại lười chẳng hoàn thành được cái gì.
- Highlight những điều quan trọng, cốt lõi mà bạn luôn mong mỏi hoặc yêu thích, dành tâm huyết cho nó.
- Giữ liên lạc thường xuyên với những người thân thiết, những người bạn không phải giả vờ hay sợ bị phán xét khi tâm sự. Nhớ gọi điện về cho nhà nếu ở xa nữa.
Ít nhất mấy tuần nay mình cũng giữ được đúng lịch thứ 6 hàng tuần đăng bài rồi nè :p !
Chị ơi, em yêu chị, hihi
LikeLike
cảm ơn em hehe (〃ω〃)
LikeLiked by 1 person