Một chuyện ngày nhỏ,

Sáng nay, Hà Nội mưa đôi chút. Trời trở nên mát mẻ hơn nhiều. Lúc mình cầm ô ra ngoài mua bánh mỳ, đi qua một căn nhà kiểu cũ, đang bật một bài hát thiếu nhi rất xưa, bỗng khiến mình nhớ lại ngày còn nhỏ. Giống như trong phút chốc đặt chân trở lại những năm 90 vậy.
Mình thích Hà Nội hồi mình còn bé. Không phải là thích hơn bây giờ gì, chỉ là thích thôi.

mot vat nang.jpg

Ngày ấy bố mẹ cho mình đi học mẫu giáo ở một trường ngay cạnh nhà, cách có vài bước chân. Và mình thì luôn là một đứa tăng động từ bé (bẩm sinh hay sao đó), mình luôn làm các cô giáo phát điên. Mình rất ghét ngủ trưa và rất khó ngủ trưa, khó tập trung. Cứ đến giờ ngủ trưa là mình sẽ lục đục cả buổi, quay trái quay phải, nói chuyện với đứa nằm cạnh cho nó khỏi ngủ được luôn, cứ 10ph lại xin đi tè một lần (không phải vì buồn tè mà để đứng lên đi lại từ chỗ ngủ ra đến nhà vệ sinh rồi quay lại). Có một lần, cô giáo hết chịu nổi liền đuổi mình ra ngoài cửa và nhốt mình ngoài đấy một mình cả buổi trưa.

Nếu mình có chạy về nhà thì cũng chẳng có ai ở nhà, mình thì không có chìa khóa (có chìa khóa cũng không đủ cao để mở cửa) nhưng giờ mình nghĩ, ít nhất mình cũng nên chạy về ngồi trong cổng nhà, cho mấy cô giáo kia phát hoảng một phen. Dám để con nhà người ta (mới 4-5 tuổi) một mình ở ngoài đường, không thèm ngó nghiêng gì luôn. Thế mà mình lại ngoan ngoãn ngồi đấy chơi (cho hết giờ ngủ trưa), nhìn ngắm Hà Nội chìm trong nắng vàng.

Có lần trường phải tổ chức trò chơi cho các em giả vờ vui cho các bác trên Sở xuống kiểm tra. Mình bị giao làm người bán hàng. Cô giáo bọc mấy hộp thuốc lá trong giấy bọc quà, rồi bảo mình phải gọi đó là quà tặng. Lúc chơi bán hàng với bạn cùng lớp, mình vẫn bảo đấy là hộp thuốc lá (đã được bọc giấy đẹp nhưng vẫn là hộp thuốc lá), thế là mỗi lần gọi đấy là hộp thuốc lá mình liền bị cô giáo tát cho một phát. Cô càng tát mình càng gọi đấy là hộp thuốc lá. Hôm đấy mình không biết bị ăn vả bao nhiêu phát. Thế mà mình không khóc tý nào cơ.

Cuối cùng mình được giao vai diễn khác, không làm người bán hàng (trung thực) nữa…

(một mẩu note cũ…)

Người đàn ông mang tên Ove

ove

Người đàn ông mang tên Ove đến từ một nhà văn Thuỵ Điển, một luồng gió mới mẻ trong những sách mình đọc gần đây (dạo này toàn đọc nonfic).

Người đàn ông mang tên Ove là một cuốn sách hóm hỉnh, tinh tế, vừa ấm áp vừa phũ phàng tỉnh bơ.  Nhân vật chính của tác phẩm, như cái tựa, một ông già tên Ove, sống ở một thị trấn nhỏ, bình thường. Cuốn sách kể về cuộc đời Ove, từ khi ông là một đứa trẻ, tới lúc ông có công việc đầu tiên, ông gặp tình yêu đời mình, ông tự tay xây ngôi nhà cho gia đình nhỏ, ông đánh mất tình yêu đời mình rồi ông lìa đời.

Chuyện bắt đầu từ một ngày nọ, Ove quyết định sẽ chấm dứt cuộc đời vô dụng của mình. Công ty nơi ông đã cống hiến hàng chục năm cuộc đời đột ngột sa thải ông, vợ ông – người hiểu và yêu ông nhất cũng qua đời. Không con cái, không người thân thích, không còn mục đích tồn tại nào. Ông sẽ chết vào hôm nay.

Read More »

Đến trường thôi!

Mình đã làm việc cùng tổ chức Room to Read Vietnam (RtR) từ năm 3 đại học cho tới tận bây giờ (RtR là gì thì các bạn có thể google nha :p). Những kiến thức đầu tiên về làm picturebook, mình đã được học ở đây. Điều mình thấy đáng tiếc nhất là do ràng buộc về chính sách từ thiện, sách của RtR chỉ dành tặng những trường trong khuôn khổ dự án của họ chứ không được bán rộng rãi trên thị trường. Vì sách của RtR thực sự chất lượng, phù hợp với văn hoá, trẻ em Việt Nam, 100% do các tác giả, hoạ sĩ trong nước làm, cộng thêm những người hướng dẫn chuyên môn từ nước ngoài và các biên tập viên rất giỏi trong nước (đi học nước ngoài, có tâm và hiểu biết sâu sắc về picturebook).

Lần này mình muốn giới thiệu một cuốn mình rất thích của đợt xuất bản năm ngoái (tất nhiên bên cạnh sách của mình hihi) – ĐẾN TRƯỜNG THÔI! Cả tác giả và hoạ sĩ đều là những người mình rất mê: chị Giang là tác giả có thể một lèo viết đến 5-6 kịch bản (mà gần như kịch bản nào cũng có thể dùng được ngay), chị Mi là cô hoạ sĩ bỏ ngành dược mà sang Bỉ học minh hoạ (quả cảm hết sức!).

Read More »

Một mình

ORG__DSC2823 copy
Một trang trong cuốn Oh, the Places you’ll go! của Dr.Seuss

Oh, the Places you’ll go! là một trong những cuốn picturebook đầy tính triết học, những suy tư về cuộc đời dưới cách kể nhẹ nhàng, dễ hiểu, không chỉ dành cho trẻ con, mà cả người lớn nữa.

Đây là một trong những trang mình thích nhất:

All Alone!

Whether you like it or not, Alone will be something you’ll be quite a lot.

And when you’re alone, there’s a very good chance you’ll meet things that scare you right out of your pants. There are some, down the road between hither and yon, that can scare you so much you won’t want to go on. 

Chúng ta sẽ phải ở một mình kha khá đấy!

Hồi mình học cấp 1 ở Thực Nghiệm, trường rất xa nhà. Bố mình thường xuyên đi công tác vắng nhà. Mẹ mình làm ở cửa hàng thực phẩm phải mở hàng từ sớm. Thế nên mặc dù trường mình 8 giờ mới bắt đầu vào học, mình luôn có mặt ở trường lúc 7 giờ. Sáng phải dậy từ 6 giờ 6 rưỡi, chuẩn bị, ăn sáng, rồi mẹ đưa đi học, khi trường còn vắng tanh không một bóng người. Bác bảo vệ nhớ mặt mình luôn – học sinh luôn đến sớm nhất trường.

Mình có rất nhiều thời gian chơi một mình. Nhưng mình không thấy chán cũng không thấy sợ. Mình có lẽ đã luôn là một đứa trẻ giỏi chơi một mình (chắc thế nên mình không giỏi chơi với người khác nhiều).

Khi mình (buộc phải) bước vào thế giới người lớn thật sự, mình dần trở lại với việc chơi một mình nhiều, chỉ khác lần này không chỉ là trong khuôn viên trường, mà là một xã hội rộng lớn hơn nhiều.

Những dạo gần đây, đôi lúc mình cảm thấy chán nản, vừa do bệnh vừa do mình không vẽ được gì. Mình lại nhớ lại khoảng thời gian trước khi mình quyết định qua Nhật. Mình còn tuyệt vọng hơn, cùng cực hơn. Mình thường xuyên cãi nhau với bố mẹ, mình chán ghét môi trường làm việc, luôn phải đề phòng đồng nghiệp, mệt mỏi với công việc, người yêu thì ở xa, một năm gặp được 2 lần… Mình đã có thêm một cơ hội để bắt đầu lại, và làm cho tốt hơn.

Mấy ngày nay, mình nghĩ về chuyện làm sao master được kỹ năng ở một mình, vẫn vui và thoải mái như những ngày mình học cấp 1. Nó khiến mình thấy vui hơn. Mình vẫn mong chờ những người bạn mới, nhưng phải hợp mới chơi. Và mình tin là mình sẽ có thôi. Những người cùng tần sóng sẽ luôn có cách tìm thấy nhau, như mình với đám bạn của mình vậy.

Đợt này mình đang đọc cuốn Quiet của Susan Cain, thấy rất đồng cảm (đọc xong mình sẽ viết reivew). Những người có thái độ phán xét việc mình luôn thích việc ở nhà cả ngày ngồi vẽ (aka làm việc), đọc sách, viết… hơn là ra ngoài gặp và nói chuyện với nhiều người sẽ không bao giờ hiểu được mình như cuốn Quiet này. Điều hài hước là thậm chí họ sẽ không nhận ra họ đang phán xét, họ luôn cảm thấy mình sống như vậy là không tốt cho mình?!?, và như thế thì chán chết đi được.

Để một mình hiệu quả,  mình có vài gạch đầu dòng:

  • Phải nghiêm khắc với bản thân, quy củ. Qúa nhiều tự do cũng là một thử thách.
  • Đặt vừa đủ những mục tiêu hợp lý.  Mình nhận ra sai lầm ngay từ đầu là đã đặt ra quá nhiều mục tiêu, khiến tự bản thân bị ngợp rồi lại lười chẳng hoàn thành được cái gì.
  • Highlight những điều quan trọng, cốt lõi mà bạn luôn mong mỏi hoặc yêu thích, dành tâm huyết cho nó.
  • Giữ liên lạc thường xuyên với những người thân thiết, những người bạn không phải giả vờ hay sợ bị phán xét khi tâm sự. Nhớ gọi điện về cho nhà nếu ở xa nữa.

Ít nhất mấy tuần nay mình cũng giữ được đúng lịch thứ 6 hàng tuần đăng bài rồi nè :p !