Review | Hẹn em ngày đó

hen em ngay do.jpg

Mình vừa đọc xong cuốn này tối qua. Cuốn này bình thường sẽ không phải ưu tiên lựa chọn của mình. Nhưng vì lý do nào đó, mình đột nhiên muốn đọc một cuốn sách nhẹ đầu và tình cảm.

Hẹn em ngày đó nếu mình không nhầm chính là cú hit đầu tiên của Musso, cũng như Nếu em không phải một giấc mơ với Marc Levy vậy. Sách đã được chuyển thể thành phim. Nhiều ý kiến cho rằng Musso có phần nhỉnh hơn Marc Levy, những câu chuyện của Musso có thêm phần kịch tính, những chi tiết giả tưởng, không chỉ đơn thuần là chuyện tình cảm.

Hẹn em ngày đó kể về Elliot – một vị bác sĩ tài giỏi và tâm huyết cùng mối tình cuộc đời của ông – nàng Ilena. Mở đầu câu chuyện là Elliot năm 60 tuổi, đang mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối, mong ước cuối đời của ông chỉ là được nhìn thấy Ilena một lần nữa. Mong ước vô lý này đã trở thành hiện thực khi ông được tặng 10 viên thuốc có khả năng đưa ông về quá khứ, đúng 30 năm trước.

Vì đã đọc và xem nhiều phim, sách về du hành thời gian (mình cũng rất thích đề tài này), mình phần nào đoán được mấu chốt mâu thuẫn của câu chuyện – thay đổi quá khứ sẽ thay đổi tương lai.  Tuy vậy mình đã hi vọng điểm nhấn sẽ là ở những nhân vật và tình tiết thú vị.

Trái với kỳ vọng của mình, tác phẩm này khá nhạt nhoà và cliché. Các nhân vật kiểu mẫu hoàn hảo, một chiều, Elliot cả truyện quá tốt luôn không tìm được khuyết điểm nào. Ngay cả việc khiến anh dằn vặt mấy chục năm cũng không phải do anh ích kỷ hay sai lầm mà vì tấm lòng quá tận tâm với bệnh nhân (đến mức quên thân). Ilena cũng tròn vẹn mười phân vẹn mười, xinh đẹp vô ngần, giỏi giang, hết lòng với công việc, với xã hội. Chỉ có anh bạn thân Matt may ra có chút khía cạnh gai góc, tuy cũng không được đào sâu vì đâu anh ta mất phương hướng, rơi vào trầm cảm.

Xương sống của câu chuyện là tình yêu sâu đậm giữa Elliot và Ilena cũng chủ yếu được kể, chứ không có minh chứng bằng những hành động của nhân vật (chỉ tell không có show). Không có những chi tiết nho nhỏ, gần gũi, thuyết phục rằng hai con người đó thấu cảm nhau, tha thiết với nhau đến chừng nào. Tác giả chỉ ném ra một lời khẳng định về tình yêu vượt thời gian, vượt qua cái chết, rằng thì là những người yêu nhau rồi sẽ lại về bên nhau. Đọc thì biết là họ yêu nhau, nhưng yêu nhau như thế nào thì không cảm được.

Chưa kể mình khá ngán các nhân vật nữ hoàn hảo kiểu đóng tủ kính và một màu. Ngay cả khi người yêu cô lúc đã mất cô thì vẫn quan hệ qua đường với biết bao người khác, thậm chí đẻ con, nhưng cô thì cứ phải ôm đau đớn cũ mãi mà tước bỏ cơ hội được yêu của mình. Không liên quan lắm nhưng đọc Hẹn em ngày đó khiến mình nhớ lại một cuốn chicklit mình rất thích là Chỉ cần có nhau (Anna Galvanda). Nữ chính là một cô hoạ sĩ bỏ nghề, gầy gò và ốm yếu. Nam chính ban đầu thấy cô không có gì ấn tượng, nhưng sau khi anh dần yêu cô, hình ảnh của cô trong mắt anh khác hẳn đi. Đỉnh điểm anh nhận ra mình thực sự đã phải lòng cô rồi là khi cô đeo chiếc khăn xấu kinh người bà anh đan mà vẫn xinh không chịu được, anh cảm thấy chỉ có cô mới đeo cái khăn xấu thế mà đẹp nổi. Không cần những lời hoa mỹ rằng hai người yêu nhau thắm thiết lắm, chỉ một chi tiết vậy thôi cũng khiến mình rất hiểu tình cảm của nhân vật rồi.

Ngoài ra phần giọng văn, diễn đạt mình cũng thấy chán, không đến nỗi dở ói nhưng hơi thường. Có những đoạn cài chi tiết gây hài gượng gạo khủng khiếp (đoạn anh Matt khoả thân bê chậu cây xương rồng và bị ngã vào đấy). Không có những câu văn đẹp, ngôn từ linh hoạt hay gợi cảm xúc. Cái này cũng có thể một phần do người dịch.

Có một đoạn rất buồn cười: Elliot đùa vui chào con gái mình là Wonder Woman, tác giả còn tự diễn giải rõ do cái váy ngắn và đôi bốt cô đi. Chú thích của dịch giả là: người phụ nữ tuyệt vời 🙂 .

tenor.gif
chị biết chị tuyệt vời rồi!

Túm lại, chắc chắn Musso không phải tách trà của mình rồi.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s