Cẩm nang để trở thành người lịch thiệp

Sau bao rắc rối bưu điện gửi qua gửi lại, cuối cùng đã đủ 2 cuốn để viết review.

ORG__DSC1514

Tuần này mình xin giới thiệu bộ 2 cuốn What do you say, Dear?What do you do, Dear? của tác giả Sesyle Joslin với phần minh hoạ của Maurice Sendak. Cuốn What do you say, Dear đã đoạt huân chương danh giá Caldecott Medal Honor – một giải thưởng cực kỳ uy tín trong mảng sách tranh, năm 1959.

Khác với những cuốn sách cùng chủ đề dạy kỹ năng ứng xử, cách kể của bộ sách này vô cùng điên rồ và hài hước. Một trong những cuốn sách thường thức hài hước nhất bạn có thể bắt gặp.

Sự khuếch trương của tác phẩm quả thực là ngoài sức tưởng tượng. Và ngay cả trong những tình huống ngoài sức tưởng tượng nhất như vậy các em cũng có thể cư xử như những người lịch thiệp chân chính thì trong đời thường có là gì. Đây không chỉ là một cuốn cẩm năng lịch thiệp bình thường, mà là lịch thiệp hết cỡ, lịch thiệp tuyệt đối.

Read More »

Tổng kết 2018

Hồi mình xem mùa 1 phim How to get away with your murder, mình ghét tất cả các nhân vật. Chưa từng có phim nào khiến mình ghét tất cả như vậy. Dường như nhân vật nào cũng ích kỷ, dối trá, chỉ vì lợi ích bản thân. Xã hội loài người phản ánh trong phim có vẻ… đen thui.

Vài năm sau mình quay lại xem tiếp mùa 2 và mùa 3. Mình vẫn ghét tất cả các nhân vật như lần đầu mình xem. Tuy vậy, mình không còn cảm thấy xã hội đen thùi lùi nữa, nó màu xám. Các nhân vật không chỉ xấu tính mà vẫn có tình cảm với nhau nhưng đồng thời hành hạ nhau bằng những tình cảm ấy. Việc cảm giác, suy nghĩ của mình về một bộ phim, một cuốn sách thay đổi làm mình nhận ra mình đã lớn hơn ra sao. Năm ngoái khi viết tổng kết, mình vẫn còn nghĩ về bản thân đang đóng giả người lớn. Giờ mình thấy mình đã dần thành người lớn thật rồi, dù hơi gượng gạo và lệch trục.

Việc chấp nhận làm người lớn đi kèm với một vài lợi ích, cho dù việc làm người lớn nhìn chung vẫn mệt và ít vui (nhưng nhiều chuyện buồn cười). Đầu tiên, mình không còn khó chịu với người khác nhiều, vì mình vốn là đứa rất khó ở, khó tính. Mình nhận ra nếu không thích cái gì thì… bỏ nó đi, không thích ai thì lờ người ta đi. Việc ghét bỏ ai đó, cái gì đó tốn sức kinh khiếp. Năm qua Facebook khiến mình nhận ra nhiều thứ mình không thích ở một số người quen nên mình đã thảnh thơi unfollow họ. Thế là mình không thấy khó chịu với họ nữa. Công nghệ đã giúp chúng ta cắt đứt với nhau dễ dàng đến thế.

Càng lớn mình càng thấy khó kết bạn mới hơn. Khó để biết và kết thân với một người khi thời giờ thì ít mà gặp thì chủ yếu nói chuyện phiếm. Mình hồi trẻ con ghét chuyện phiếm, giờ mình vẫn ghét. Mặt khác, những người bạn thân vốn có của mình thì vẫn bền vững như vậy. Nhờ tương phản mạnh mẽ với những mối quan hệ xã giao nên mình thêm tin tưởng họ chính là bạn thực thụ. Năm nay tiến bộ, mình không cắt đứt với đứa bạn nào cả *vỗ tay*.

Về những người bạn, vì đứa nào cũng đang phải vật lộn trong cuộc sống người lớn nên có vô số drama phức tạp. Mình nhiều khi bất đồng với cách xử lý của họ nhưng sau cùng đó vẫn là đời sống riêng của họ và mình vẫn luôn vui vì họ còn là bạn mình. Cảm giác bực tức khi sao nó lại làm thế khiến mình như một bà mẹ mắng con. Mà mình không muốn làm mẹ chúng nó nên dù thế nào chúng mày không ân hận là được.

Nếu ân hận thì cũng không sao đâu. Con người ngok ngek mà.

Một lợi ích khác là không để cảm xúc chi phối suy nghĩ mình quá nhiều. Như Sheldon có mơ ước trở thành người máy vậy. Bộc lộ cảm xúc quá nhiều để khiến mình để lộ điểm yếu, mà cáo Nick đã đúc rút qua đau đớn cuộc đời bị rọ mõm đó: không được để người khác thấy họ có thể bắt thóp được bạn.

tumblr_npui81b3gs1u7f4pfo4_250.gif

Mình sẽ chỉ trút cảm xúc của mình vào lúc đọc sách, xem phim… và làm việc. Dạo này mình ít viết blog hay đăng status FB vì mình nhận ra rằng rất ít người thực sự quan tâm đến tâm trạng, suy nghĩ của bạn. Họ chỉ đang hóng hớt thôi. Còn cần tâm sự mình sẽ nhắn tin, gọi điện trực tiếp cho bạn bè.

Hơn cả là có bạn ở nhà để chuyện gì mình cũng kể rồi nên bớt ham muốn lên mạng kể lể lung tung. Partner in crime năm rồi không có gì để than phiền.

Có vài người lớn mình quen, họ cũng được rèn rũa qua sóng gió xã hội người lớn, họ cũng tỉnh táo và lạnh lùng hơn nhưng họ lại trở nên mỉa mai. Hồi bé mình nghĩ khả năng mỉa mai thật là… ngầu. Là người thông minh và sắc sảo mới mỉa mai được giỏi. Đánh tráo khái niệm thế đấy! Lớn lên mình bớt thích mỉa mai đi nhiều. Gặp người hay mỉa mai mình thấy họ thật cay đắng, buồn bã. Cái khó của người lớn là làm sao chứng kiến nhiều chuyện bi đát mà vẫn giữ được tinh thần lạc quan, chân thành vui vẻ. Vô cùng ít người lớn mình quen làm được như vậy.

Nhân tiện, năm rồi mình có hai người lớn mới được bổ sung vào danh sách yêu thích: tiến sĩ thần kinh học Mayim Bialik (tốt nghiệp UCLA hẳn hoi) – người đóng vai Amy trong phim The big bang theory và tiến sĩ thiên văn học Brian May aka tay guitar chính trong ban nhạc Queen. Điều khiến mình thích ở hai người lớn này là họ giỏi song song những thứ chả liên quan gì đến nhau, những thứ theo định kiến thông thường là sẽ không tồn tại ở cùng một cá thể và họ luôn thể hiện (ít nhất là trước công chúng) một phong thái thoải mái, lạc quan. (và cả do mình mê The big bang theory và nhạc của Queen)

RedLivelyChevrotain-size_restricted.gif

Mình muốn phấn đấu về già cũng được thế, làm được thứ mình thích thoải mái như vậy.

Năm vừa rồi tuy sự nghiệp mình không có gì rực rỡ cho lắm, mình vẫn có vài cuốn sách nhưng không có gì quá xuất sắc đáng tự hào, nhưng mình đã tìm được nhiều tác giả, hoạ sĩ yêu thích mới. Mạnh dạn vượt qua nỗi sợ hãi mà quay lại vẽ tay. Coi như 2018 là một năm học tập vun trồng. 2019 mình sẽ cố gắng nở hoa. Chèn một bức tranh lợn và hoa nở để tạm dừng entry ở đây, viết từ mùng 1 đến mùng 4 mãi chưa xong *nằm vật xuống*.

happypigsyear2019

 

 

Tết Kỷ Hợi 2019

Mọi năm ở nhà thì mình không tha thiết ăn uống lắm. Chủ yếu cảm thấy ám ảnh vì cả ngày cứ nấu nướng rồi lại dọn dẹp, đi đâu thì cũng phải ăn và ăn. Thế nhưng khi sống ở nước ngoài bỗng nổi lên ham muốn chuẩn bị mâm cỗ cho đúng điệu để còn… chụp ảnh sống ảo cho vui, cho ra dáng người con xa xứ.

Sau bao bàn bạc, mình và bạn nhà quyết định mua một cái bánh chưng nhỏ (của một hàng Việt Nam bên này tự gói và bán. Họ làm khá ngon, chuẩn vị quê nhà) và một cây giò lụa nửa cân. Phần còn lại như canh măng, nem rán và rau củ xào thì ở nhà có thể tự xử được.

A1164CE1-A8CC-477C-822C-BB92FB0F3E76 2.PNG

Tết, trái với phong cách ẩm thực sẵn có của Việt Nam là cân đối, tương đối nhẹ nhàng (so với ẩm thực Trung Quốc hay Thái Lan thì quá là thanh luôn), luôn… ngồn ngộn thịt và đồ nếp. Có lẽ do Tết là biểu tượng cho mong ước được ấm no, không lo bị đói nên làm ít đâu có được. Mình nhớ năm nào mẹ mình (và mình nữa, tất nhiên) cũng è ra nấu cả đống thứ, không chỉ như mâm cỗ đơn giản của nhà mình năm nay, còn cả gà luộc ngậm hoa hồng (chết cũng kiêu sa quá), canh bóng thả (món này mình thích, dù không bao giờ ăn bóng), xôi gấc, giò bò, giò tai…. và đặc biệt món đặc sản quê mẹ mình – bánh lá.

Nhắc đến bánh lá mình xin được kể một câu chuyện rất dài và… đau lưng.

KenhSinhVien-banh-la-banh-te-2.jpg
Không tìm được ảnh bánh lá ở nhà nên lấy tạm ảnh trên mạng

Cứ đến Tết nhà mình sẽ gói bánh lá, được làm từ bột gạo tẻ, pha chút xíu gạo nếp thì phải. Trông thì đơn giản mà làm kỳ công phát sợ. Không phải gạo nào cũng làm được, chỉ một số loại gạo nhất định, nên trước Tết đã phải đặt mua gạo rồi đi xay. Sau đó chọn lá gói. Rồi đem luộc, gọt bớt gân sống lá cho dễ gói, phơi khô rửa sạch.

Bột gạo đun lên trộn với tóp mỡ, đánh nhanh tay bằng đũa cả khi còn nóng cho bánh được dẻo, rồi đổ ra lá gói. Mà gói cũng phải khéo và nhanh tay, không bột lỏng chảy lung tung be bét. Xong xuôi đem đi luộc. Luộc cũng phải kỹ thuật, chỉ đổ xâm xấp nước, nếu nhiều quá bánh sẽ nát. Đến chừng nào bánh vừa chín tới thì chỉ… mẹ mình biết, mình chịu.

Bánh vị cũng thanh, ăn với giò và chấm nước mắm. Nhẹ bụng hơn bánh chưng.

Khổ cái nhà người ta ăn xong vứt lá đi, nhà mình ăn xong phải giữ lại rửa sạch đem gói tiếp. Vì công chuẩn bị lá cầu kỳ quá nên tiếc. Mà ai rửa, mình đây, năm nào cũng è ra rửa không biết bao nhiêu cái lá. Nghĩ đến là lại thấy đau lưng.

Năm nay ở nhà bố mẹ mình vẫn gói, nhưng ai rửa lá thì mình không biết, hihi.

Chèn một cái ảnh hoa lá cho bài đỡ cảm giác toàn chữ dài thượt.

BD6D670A-6CC3-410A-AD7D-509DF17F4331.PNG
Bức ảnh mang tên: lọ hoa, quyển lịch và cái bánh chưng

Còn mình nấu đồ Tết khá nhàn, vì có cái lò nướng không dầu. Nấu một lần ăn cả trưa cả tối lẫn cả… trưa mai luôn (chính ra Tết lại toàn ăn đồ đun lại nhá). Nói chung cũng vui.

Thế ăn Tết truyền thống có quan trọng không? Mình nghĩ là có, chủ yếu vì nó ngon và nhiều hoạt động bên lề. Nhưng vui thôi đừng vui quá, anh em cũng chung tay làm cùng đi, đừng để chị em Tết nhất mà phải đầu bù tóc rối cứ cắm mặt cả ngày dưới bếp. Đừng ép rượu nhau, chú không uống là không nể anh.

Thôi mình đi làm việc tiếp đây. Năm nay đặt mục tiêu sẽ chăm viết blog hơn, không lười nữa.