Thứ 6 tuần trước, đang trong lớp (cố gắng) học chăm chỉ, mình lăn ra đau bụng dữ dội. Thế là lần đầu tiên được cáng lên xe cấp cứu, ò e í e rộn cả một góc phố. Đến viện lăn hết từ phòng chụp này sang phòng siêu âm nọ, bác sĩ quyết định cho vào phòng mổ gấp ngay trong ngày.
Ca phẫu thuật tiếng rưỡi qua trong một cái chớp mắt. Gây mê cái lịm đi mở mắt ra đã thấy người cắm đống dây dợ. Sau đó là một tuần nằm viện.
Ấn tượng của mình với bệnh viện ở Việt Nam là lúc nào cũng nồng nặc mùi thuốc sát trùng, ám ảnh vô cùng, thê lương vô cùng (tuy giờ thì bệnh viện tư nhân cũng khác nhiều rồi). Lần này mình cũng nằm viện công, rất sạch sẽ (đúng tiêu chuẩn Nhật hehe), sạch đến không có tý bụi nào, không có mùi gì. Hàng ngày đều có nhân viên đi lau dọn hai ba lượt. Thêm nữa lại hết sức yên tĩnh.
Phòng mình bốn người, nhưng chỉ có ba bệnh nhân. Phòng khá rộng rãi, thoáng mát. Mình còn được nằm giường cạnh cửa sổ.
Bạn nhà đi chăm vợ ốm khểnh chân chơi điện tử, hừm.
Ngoài ra bệnh viện có phòng riêng để gọi điện thoại (để không làm phiền bệnh nhân trong phòng), phòng ăn riêng hoặc muốn tiếp người thân đến thăm, phòng tắm chuyên dụng, siêu thị tiện lợi…
Thi thoảng cũng bắt gặp những thông báo được dán trên tường thế này:

Hết mục tả cảnh.
Bác sĩ và y tá ở đây rất thân thiện, tận tình, lúc nào cũng tươi cười chứ không cáu gắt quát mắng bệnh nhân. Mình mổ xong cũng hồi phục khá nhanh (mình không phải uống kháng sinh). Lúc nhập viện, mình đau quằn quại ngồi không nổi, thở không xong nhưng phải trả lời tiếng Nhật liên tiếp ( . _ . ). Thật là một hoạt cảnh khủng khiếp khi đã đau bụng còn phải chia động từ tiếng Nhật. Sau đó, “tiếng lành đồn xa”, bác sĩ và y tá nào cũng hết sức nỗ lực dùng tiếng Anh với mình, họ còn dùng cả google translate để hỏi chuyện mình bằng tiếng Việt. Dù tiếng Việt của chị Gu gờ rất kỳ nhưng mình đánh giá cao sự tận tình của nhân viên ở đây.
Sau khi mổ xong hết đau bụng, mình đã tỉnh táo trở lại để chia động từ. Các bác sĩ và y tá bắt đầu nói chuyện tiếng Nhật với mình, không cậy nhờ chị Gu gờ nói tiếng Việt lớ ngớ như Việt kiều xa quê nữa. Mình còn làm quen được người bạn Nhật đầu tiên nữa *chấm nước mắt*, là cô y tá tên Kagi (nghĩa là chìa khoá), cô đang học tiếng Anh nên bảo mình có thể gọi cô là Key, Key-san. Key san rất mê đi du lịch và ăn uống, đã từng đến Việt Nam và bị phê đồ ăn ở đây, nhất là xoài và tôm. Cô bảo đang nỗ lực đi làm và học tiếng Anh để đi chơi thế giới đây này. Sugoi ne!
Nằm viện một tuần mình còn được luyện nói nhiều hơn học trên lớp. Và họ cũng hiểu được hết những gì mình nói *xúc động*. Qua những lần nói chuyện, mình mới biết, dù họ đang làm một công việc ổn định, dù đã tiệm cận tuổi trung niên, vẫn không ngừng học thêm những thứ mới (đôi khi chả liên quan gì tới công việc đang làm), thậm chí cả về tiếng Nhật. Điều này với mình thật đáng nể.
Y tá lúc nào cũng túc trực, vài tiếng lại quay lại kiểm tra (hoặc có thể bấm nút gọi). Tối tắt đèn đi ngủ thì cứ một tiếng lại vào rọi đèn xem bệnh nhân đã ngủ chưa, như giám thị ngày xưa ý. Bạn nhà mình bị mẹ mắng vì không ngủ lại bệnh viện trông mình đêm đầu tiên sau khi mổ xong. Nhưng cái đó mình thấy không cần thiết, và chưa chắc người nhà đã được ngủ lại. Ở VN mình thiếu y tá quá nên người nhà phải tự túc trực. Chứ bệnh viện ở đây y tá theo dõi rất cẩn thận sát sao rồi, người nhà nên nghỉ ngơi thì hơn vì sau đó còn rất nhiều việc mất sức khác.
Đồ ăn ở bệnh viện cũng rất ngon, dễ ăn. Mình có ký hoạ lại mấy bữa.
Điều quan trọng cuối cùng mình muốn nhắc tới là viện phí. May mình có bảo hiểm, nên chỉ phải trả 30%, không thì viện phí đã lên tới hơn trăm triệu *ngất một chút*. Mình nghe nói có rất nhiều du học sinh VN sang đây cố tình không đóng tiền bảo hiểm. Cái đó dại dột cực kỳ, nếu có đi Nhật, hãy nhớ tuyệt đối đóng đủ bảo hiểm nhé! Bảo hiểm ở Nhật khác VN ở chỗ có thể được áp dụng ở mọi nơi (mọi phòng khám, bệnh viện, hiệu thuốc) chứ ko như VN chỉ được ở một bệnh viện mình đăng ký.
Viết dài quá rồi, mình xin kết tại đây. Hiện giờ mình cũng khoẻ lên nhiều rồi, chỉ có cười to hay hắt xì là đau vết mổ. Thế là đành làm quý cô ít lời, hiền dịu hẳn một tháng trời. Khổ vcđ!
trời ơi, dễ thương quá (hình ký họa!). Chúc em mau khỏi bệnh! 🙂
LikeLike
thankiu 😀
LikeLike