Gọi em bằng tên anh,

Call me by your name là bộ phim nằm trong danh sách đề cử Oscar cho phim hay nhất năm vừa rồi, cũng được khá nhiều đánh giá tốt từ cả phía nhà phê bình lẫn khán giả.

Bộ phim dựa trên cuốn tiểu thuyết cùng tên của tác giả  André Aciman, kể về mối tình đồng giới của một giáo sư văn học với một chàng trai trẻ mới 17 tuổi.

Bộ phim đặt bối cảnh ở miền nam nước Ý, vào một mùa hè oi ả. Cảnh thôn quê yên ả, nên thơ, lãng mạn được tái hiện qua những khung hình tuyệt đẹp.

call-me-by-your-name-1516955892.jpg

Và các diễn viên chính cũng đẹp như những bài thơ vậy =)).

callme.jpg

Câu chuyện không có quá nhiều kịch tính, nhịp điệu cũng chầm chậm. Hai người từ lúc xa lạ, rụt rè dần dần bộc lộ tình cảm thật với nhau, như mọi mối tình bình thường khác. Cũng có chút ghen tuông, bối rối, nhưng sau cùng cả hai cũng có những trải nghiệm say đắm bên nhau.

Phần lớn bộ phim không gây cảm xúc nhiều cho mình. Mình từng xem nhiều bộ phim về đề tài LGBT, Call me by your name có cách kể bình thản, nhẹ nhàng hơn, không quằn quại, vật vã quá. Cũng có những chi tiết tình cảm khá lãng mạn, dễ thương, như lúc Elio nằng nặc đòi giữ áo sơ mi của Oliver, hay hai người nằm dài trên giường sau một đêm say sưa và gọi nhau bằng tên của người kia. Nhưng không biết sao mình không thấy xúc động gì cả ý. Có thể do đẹp quá, nuột quá chăng?

Hoặc việc cả hai đều không quyết liệt đấu tranh cho mối tình ấy làm mình bớt đồng cảm hơn. Cả Elio và Oliver đều mê đắm trong tình yêu này nhưng lại xác định nó không đi tới đâu, thậm chí không có hành động nào đấu tranh cho nó. Thái độ “ôi cứ mơ hết một giấc mơ đẹp rồi mai tỉnh giấc cũng cam lòng” này thực không phải tách trà của mình. Tất nhiên, hai người đều có cái khó riêng, và có thể câu chuyện của họ thực sự vô vọng, nhưng ít nhất nếu một trong hai nhân vật có chút phản kháng nào đó thay vì cam chịu chấp nhận thời thế thì mình sẽ cảm thấy yêu quý họ hơn chăng?

7917961.jpg

Tuy vậy, khi đã gần hết hi vọng được lay động bởi bộ phim, chỉ vài phút cuối thực sự khiến mình choáng váng. Tưởng chừng như đã vượt qua được mối tình chóng vánh với Oliver, Elio trở lại cuộc sống vui vẻ của một chàng trai 18, cuộc điện thoại thông báo lấy vợ của Oliver đã làm Elio vụn vỡ. Đoạn Elio chẳng nói chẳng rằng, ngồi thất thần trước lò sưởi, cố tỏ ra mình vẫn ổn, cố kìm cho nước mắt không trào ra quả thực là điểm sáng của phim, một cú chốt đầy sức nặng. Không cần lời thoại, không cần nhạc nền, không cần diễn cảm xúc kịch tính mà cũng cảm thấy Elio đã chết trong lòng một chút. Dù biết chắc chắn mình và người đó không đến được với nhau, nhưng một lời khẳng định phũ phàng nữa (một đám cưới) giống như lấy dao cứa lại vết thương cũ, mà không biết đã kịp lành hẳn hay chưa.

img_6376.jpg

Ôi thật tan nát làm sao!

Xem cả tiếng đồng hồ để chốt lại một vài phút quý giá như vậy kể cũng không uổng đâu ha!

 

 

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s