Tối nay mình đi xem một vở kịch. Không đến nỗi dở nhưng thoại hơi sáo, nội dung thì dễ đoán mà nhân vật thì một chiều. Cô Lụa đi bán lụa, nổi tiếng nhất vùng, gặp anh Cuội chuyên đi bịp thiên hạ vì lỡ đem lòng yêu cô nên đi lừa cô lấy thằng công tử vừa già vừa xấu (anh không có ý đấy đâu nhưng cô có biết kế hoạch của anh đâu, lỡ đưa chân rồi anh kêu gì). Cô Lụa cũng ẻo lả như lụa vậy, nhẫn nhịn và câm nín được cái hay giáo điều. Khổ thân anh Cuội yêu phải gái xinh.
Thi thoảng lại có ba bạn hip hop cool ngầu xông ra phá sóng. Rap chuyện thiên địa nhân sống trong trời đất phải trung thực ôi thôi.
Cứ đến mấy đoạn tình cảm ôi Lụa ơi anh yêu Lụa lắm mặt mình lại bất giác nhúm lại như quả táo tàu. Lòng trào lên ham muốn có trai nhà ở đây mà túm tay bấu áo rên rỉ anh ơi em muốn tự tay bóp cổ mình. Cô Lụa mắt trong trẻo long lanh nhìn tới đâu sáng tới đó, không bao giờ đổ lệ vì nỗi đau riêng mà chỉ khóc than cho số phận người khác.
Mới nghĩ tại sao em phải chịu đựng sự nhăn nhúm này một mình, anh phải ở đây chịu cùng mới phải. Đúng đấy, nếu gặp phải quán ăn dở anh cũng phải ở cùng để ăn đỡ cho em, cho bớt thấy tiếc tiền, còn có người ngồi cùng viết review chê dài cả gang tay. Sướng thì em có thể chịu một mình chứ khổ thế này thì không không…
Muốn cùng khổ nhiều như cả cùng sướng thế này thì đúng là tri âm tri kỷ chứ còn gì nữa.