Tôi vốn ko quá thích Banana Yoshimoto nên khi được tặng cuốn sách của bà cũng chỉ để đó mà không chắc bao giờ sẽ giở ra đọc. Đúng là cái gì cũng cần có duyên, vì vô tình trong một tình cảnh thấy khổ sở mà tôi đã quyết định đọc Hồ.
Cũng một phần do tâm trạng tác động mà tôi thấy thích cuốn sách này vô cùng, đây là cuốn thứ 4 của Banana mà tôi đọc cũng là cuốn tôi thấy hay nhất. Câu chuyện xoay quanh cuộc sống thực tại và quá khứ của Chihiro và Nakajima với nhiều mảng sáng tối. Vô tình hai con người này đã gặp và chạm tới tâm hồn nhau để rồi gắn bó hết sức tự nhiên, mật thiết như thể mọi thứ sinh ra vốn đã phải vậy. Ở họ có những uẩn khúc và xúc cảm nhiều chiều về gia đình, người thân và cuộc sống bao quanh. Có những chi tiết mà Banana đã diễn đạt được tình yêu gia đình theo cái cách thân thương và đơn giản nhất:
– Một trong những điều Chihiro nhớ nhất về người mẹ của mình là mẹ cô thường nhắc nhớ giữ ấm bụng. Bà thường xoa và vỗ nhè nhẹ lên bụng cô lúc nhỏ. Bằng cơ thể cô học được rằng “được yêu là thế, là khi một người muốn chạm vào mình, muốn tỏ ra dịu dàng với mình”.
– Hay tình cảm của người bố ngoài giá thú của cô “thứ tình yêu không chỉ là lo lắng cho nhau, ôm nhau vào lòng, muốn được ở cùng nhau, mà là thứ tình yêu chính vì phải cố kìm nén thật chặt ở trong lòng nên mới cảm nhận được một cách tuyệt đối đến vậy”.
Hồ có nhiều góc tối và nhiều nỗi đau trong sự trưởng thành của từng nhân vật. Như nỗi nhớ người mẹ đã khuất mà Nakajima đã dồn hết vào một cái kẹp làm bánh giày mẹ hay dùng, để rồi cứ đêm ngủ lại đem kẹp dưới nách như cái cặp nhiệt độ. Hay nỗi sợ hãi mơ hồ thường trực một ngày nào đó sẽ đánh mất nhau của Chihiro và Nakajima. Tuy vậy, những vết thương ám ảnh trong Hồ có sâu sắc nhưng không bi lụy. Bằng sự nhã nhặn và tinh tế kỳ lạ, họ vẫn tiếp tục sống cuộc sống đôi lúc bất hạnh và đôi lần hạnh phúc của mình.
Thì ấy, “đâu cần phải tha thứ cho bằng hết lỗi lầm mới có thể yêu thương”.
Đọc cuốn sách này khiến tôi thấy nhẹ lòng vô cùng. Thấy thôi ngay những bất mãn, tủi thân bởi nỗi buồn riêng mà muốn tha thứ cho bản thân, lại muốn lại gần những con người khác.
cuốn này rất giống cuốn “im thin thít rồi lănj mất tăm” phải hem.
LikeLike
anh à :(((((((((((((((((((((((((((((((((
LikeLike
uh v____v “không anh thì ai” :v mấy nay em đâu đấy :)) tự kỷ đọc sách ah :v
LikeLike
tối onl được lúc nào thì buzz em
LikeLike
Quyển này gây ấn tượng với mình bằng bìa sách rất đẹp của nó. Nhưng mình ko mua vì kể từ N.P thì mình ko thích các yếu tố tâm linh, bi lụy nhiều quá của Banana. Mà xem ra từ bài review của bạn thì cũng thấy phần nào Banana đã bớt sự bi lụy, đem đến cho người ta cái cảm giác nhẹ nhàng, lan tỏa như thời Kitchen đầu tay rồi. Chắc mình sẽ mua đọc thử xem! ^^
LikeLike
ừ, mình cũng ko thích N.P :))))))) Kitchen cũng ko thích lắm nhưng mình thích Vĩnh biệt Tugumi :D. cơ mà Hồ thì vẫn thích nhất ^^
LikeLike
Cuốn vĩnh biệt Tugumi sao mình thấy ở SG ko bán nhỉ? Hay là mình ko để ý kĩ ta? =.=
LikeLike
có mà 😀 ra lâu rồi, cũng của Nhã Nam :)))
LikeLike
Uk vậy thì đúng rồi. Hồi xưa mình toàn mua của Fahasa nên ko thấy. Nhã Nam thì phổ biến trong nam 2 năm trở lại đây thì phải. Giai đoạn đó mình còn ko biết Tiki là j! :v
LikeLike
Mua quyển này mấy tháng rồi chưa sờ đến. Tuôi xin chân thành cảm ưn bạn Cốm đã truyền cảm hứng để tuôi đọc nó, bởi vì tớ là fan của cậu mờ 😀
LikeLike
thankiu :)))) chúc đọc sách vui :))
LikeLike
“Đọc cuốn sách này khiến tôi thấy nhẹ lòng vô cùng. Thấy thôi ngay những bất mãn, tủi thân bởi nỗi buồn riêng mà muốn tha thứ cho bản thân, lại muốn lại gần những con người khác.”
Thích dòng này của bạn và thích cả Hồ của Banana, cuốn này đọc cảm giác thật nhẹ nhàng thật gần gũi, nói thật mình rất sợ những bi lụy trong truyện của Banana (´_`。)
LikeLike