Vừa ra bưu điện nhận quà lúc sáng nay. Có con bạn gửi tặng tận 3 quyển picture book từ Australia về (tao yêu mày vô vàn Quỳnh ơi), trong đó có cuốn The heart and the bottle này (mà mình cũng đã lỡ đặt mua cuốn này trên book depository). Oliver Jeffers cũng là một trong những tác giả yêu thích nhất của mình.
Câu chuyện kể về một cô bé, cũng giống phần lớn như những cô bé khác, và tâm trí thì luôn tràn đầy sự tò mò với thế giới.
Cho tới một ngày cô bé quyết định để sẽ cất trái tim của mình vào một cái chai, đeo lên cổ, vậy là an tâm. Và từ sau đó, cô bé lớn dần lên mà không còn tò mò với thế giới nữa.

Đây là một câu chuyện hết sức ấm áp và sâu sắc, không chỉ nói về gìn giữ, vun đắp cho sự phong phú của tâm hồn và hiểu biết, còn là cách cảm nhận thế giới hồn nhiên và cả tình cảm gia đình nữa. Ở đoạn đầu ta có thể bắt gặp hình ảnh người bố (đoán thế vì thực ra truyện cũng không có nói rõ) song hành trong mọi hoạt động cảm nhận thế giới của cô bé. Và cao trào đầu tiên của câu chuyện, bước ngoặt khiến cô bé quyết định cất trái tim mình vào trong chai là việc một ngày cô bé phát hiện ra chiếc ghế trống huơ buồn bã.
Tác giả không trực tiếp nói có chuyện gì đã xảy ra, nhưng mình ngầm hiểu là người cha của cô bé đã mất, và việc cảm thấy quá sức đau lòng đã khiến cô bé đi tới quyết định cất trái tim đi. Và sau đó cô bé không cảm nhận được điều gì nữa, cả những nỗi đau và những niềm vui thích.
Còn phần sau câu chuyện đã được kết thúc thú vị ra sao thì các bạn hãy… mua sách về đọc đi, mình viết nữa lại thành spoiler :D.
Con bạn mình kèm theo lời nhắn bảo đọc quyển này nghĩ ngay đến mình nên mới mua tặng. Chắc không phải chỉ do mình cũng tham vọng trở thành picture book maker. Quyển sách này được chuyển tới tay mình đúng vào cái ngày mình đi duyệt bài đồ án tốt nghiệp ở trường. Và nó khiến mình thấy đau lòng đôi chút, vì nó nhắc nhớ mình về việc nhét tim vào trong chai thì hậu quả sẽ ra sao. Mình không có cục tim nào đặt vào cái ngành mình đang học ở trường, mình làm đồ án tốt nghiệp trong vô vọng. Mình chỉ có thể thẳng thắn gào lên là MÌNH KHÔNG BIẾT LÀM THẾ NÀO hết.
Mình mất 5 năm ĐH để ngấm được một bài học cay đắng (và đắt tiền – cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng) là nếu làm một việc gì, bất cứ cái gì, hãy dành trọn vẹn trái tim cho nó, không thì đừng nên bước chân vào ngay từ đầu. Mình không biết sao nhiều người có khả năng cố gắng học, và thậm chí học rất giỏi, làm rất tốt những ngành học/ công việc mà họ không yêu thích, đơn giản vì đó là điều nên làm/ lựa chọn tốt nhất/ hoặc họ cũng chẳng muốn làm gì khác. Mình không làm được như vậy nên mình luôn cảm thấy rất khổ sở và lạc lõng trong cái ngành này.
Ơ, đang viết review PB….
Mình thích cuốn sách này vô cùng vì nó đã chạm vào những điều làm mình thấy buồn khổ =))).
Thôi nào, không được ngồi than thở nữa. Làm nốt cho xong đi rồi mình sẽ vẽ những quyển PB chạm vào những nỗi đau khổ của những đứa khác như thế này =)))))))))))))).
Đọc những bài viết về PB của em rất thích. Cảm ơn em!
LikeLike
Yêu ấy dã man, chẳng lẽ chỉ vì ấy mà tớ lại phải gia nhập wordpress, để cmt cho dễ hơn =))
Tớ chỉ muốn nói tớ cũng từng như thế, đã từng bỏ học vì ko cảm thấy phù hợp. Rồi lại phải đâm đầu vào 1 trường đại học khác như 1 chỗ dừng chân vì cảm thấy ko thể làm khác đc. Hơn 4 năm chống trụ ở đó rồi lại tiếp tục nhận ra mình ko thể sống ở cái ngành đó đc, và lại đi tiếp. Bỏ phí nhiều tháng năm dang dở. Nhưng mà cái cảm giác của ngày tốt nghiệp, nó cũng giống như là òa, thế là mình đã thực sự đi hết đc con đường rồi í, dù mình ko thích nó. Giống như cảm giác của tự do, từ h mình lại là mình, và mình đc hoàn toàn đi con đường mình đã chọn.
Eo ôi, cái cảm giác mà tớ có bi h í, thì chỉ là, tại vì xem hết lik tik từ post này sang post khác, rùi cmt lik tik, ấy sẽ có cảm giác tớ là stalker của ấy í =)) kiểu crazy fan :)). Đc thế thì cg tốt phải ko? Thực ra thì ko phải. Tớ cảm thấy ấy có chút thú vị và sâu sắc (nói thế ko phải vì ấy chỉ có 1 chút, mà là bởi vì tớ nghĩ tớ mới chỉ cảm nhận đc 1 chút về ấy thôi). Và tớ lúc nào cg yêu những ai có 1 thứ đam mê của mình, bởi vì đấy là 1 thứ tớ kiếm tìm mãi, nhặt nhạnh ở mỗi nơi đc 1 tí, nhưng chưa tìm thấy chốn nào như bắt đc mỏ vàng, hay mỏ kim cương cả. Rất vui đc biết ấy í.
Btw, tớ xin phép khai báo danh tính =)) mykite.tumblr.com. Tớ có cảm giác gần như chắc chắn ấy ở HN í (tại ko để í xem kĩ mấy cái vụ ấy). Nếu thế thật, mong 1 ngày gặp ấy ^
LikeLike
ừa tớ ở HN :))) lúc nào đó có thể cafe :p, nhưng có thể gặp trực tiếp rồi lại ko thấy tớ hay ho như trên mạng nữa đâu :)))) mà tớ cũng có cảm giác cậu là con gái phải ko :D?
LikeLike
[…] Mình đã có một bài review chi tiết cuốn này ở đây. […]
LikeLike