Vừa mua cuốn này chiều nay, một cuốn sách nhỏ nhắn đọc vỏn vẹn trong tiếng rưỡi đồng hồ.
Đầu tiên ấn tượng với nó bởi cái bìa xấu quá, xấu đến nổi bật luôn, đi lòng vòng mấy nhà sách mà chỉ có duy ở một cửa hàng còn 2 cuốn: 1 bị rách bìa, 1 bị ố ở góc. Mình đành mua quyển ố ở góc, vì có cảm giác không mua ngay sau này tìm đỏ mắt chắc cũng không thấy.
Cuốn sách này nhà văn Wataya Risa viết nămcô 19 tuổi, và đã đoạt giải Akutagawa. Cô trở thành một hiện tượng văn học trẻ Nhật Bản.
Cá nhân mình thấy đây là một cuốn sách rất hay. Không phải cái hay dành cho những người thích những câu chuyện rành mạch rõ ràng. Như một bài review mình vừa đọc được trong lúc search cái ảnh bìa, bạn đấy viết rằng “ nó chỉ là một cuốn sách đọc đc theo ý mình, nhưng không phải là một câu chuyện hay, vì mọi câu chuyện cần có kết thúc.” Không, mình hoàn toàn ko đồng ý, có những câu chuyện không cần kết thúc, không phải cuốn sách nào cũng nhất thiết cần có một cái kết rành mạch để trở thành cuốn sách hay. Giống như một hành trình có ý nghĩa là ở những gì ta được trải nghiệm trên con đường ấy, không nhất nhất là ở cái đích ta đi tới.
Cuốn sách này thú vị và cuốn hút ở những chi tiết tinh tế, được miêu tả bằng ngôn ngữ giàu hình ảnh, mọi nét mặt của nhân vật, khung cảnh được hiển hiện như khi ta đang xem một bộ phim. Không có điều gì rõ ràng, được khẳng định trong câu chuyện nhỏ này. Nó là một chuỗi những hành động, sự kiện, lời nói…. lật mở thế giới cô đơn của những đứa trẻ đang lớn. Tại sao lại bắt cuốn sách phải rành mạch, trong khi có được mấy đứa trẻ ở lứa tuổi 15, 16 biết mình thực sự là ai, thực sự muốn gì? Nếu không nhìn cuốn sách như một câu chuyện mà là một con người, sẽ thấy nó hết sức sống động, chân thật đến tha thiết.
Từng đồ vật vô tri được miêu tả trong tác phẩm đều mang một cảm xúc, một nỗi niềm chôn giấu. Những đứa trẻ mới lớn cô đơn quá mà dồn hết những tâm sự của mình vào những đồ vật tưởng chừng như vô nghĩa. Như cách Hasegawa vùi lấp sự lạc lõng của mình trong lớp học vào những tờ giấy được xé nhỏ thành sợi, hay cách Ninagawa thu thập từng mẩu thông tin về cuộc đời cô người mẫu cậu hâm mộ, rồi chìm đắm cả con người mình vào thế giới ấy mà dửng dưng với mọi thứ xung quanh.
Đó cũng là cách Ninagawa quay lưng lại với một cuộc sống bình thường, là cái lưng mà Hasegawa muốn đá. Đá cho một cái thật đau!
hehehe tớ cũng thích quyển này lắm lắm vì tâm sự của những người trong đó cũng từng trải qua rồi :p
có một lần một đứa bạn bảo phim hay truyện là phải kết thúc, tớ mới hỏi, vậy cuộc đời của chúng ta kết thúc ở đâu? Chuyện tình của cậu kết thúc ở đâu? 😀
LikeLike
đúng òi đó (ღ˘⌣˘ღ)
LikeLike