Paranorman – phim ma xem xong hết sợ ma!

Phim ma nên tôi đã xem suất chiếu muộn nhất, lúc 9h20. Đùa thôi, chẳng qua có mỗi suất đấy chiếu 2D nên bất đắc dĩ =)). Tôi không thích xem 3D, tôi bị đau đầu (và 3D vé đắt nữa huhu).



Nếu ai từng xem và yêu thích phim Coraline thì có lẽ cùng sẽ kỳ vọng và Paranorman như tôi :D. Phim được sản xuất bởi xưởng phim Laika, kết hợp với hãng Focus Features – chưa phải một tên tuổi đình đám trong lĩnh vực hoạt hình dạng như Pixar hay Disney, hay Dream works… Nhưng cá nhân tôi rất thích phim của họ, chúng có chất riêng, cả về tạo hình, kỹ thuật lẫn câu chuyện.

Paranorman là một bộ phim tương đối đơn giản, không nhiều chi tiết, nhiều nút thắt nhưng được dẫn dắt rất thông minh. Câu chuyện ngắn gọn và mạch lạc. Tuy nhiên, điểm đặc biệt ở đây là người xem không thể đoán được trước diễn biến của bộ phim. Muahahahahahahahhahahaha. Một câu chuyện bất ngờ, mới mẻ nhưng không phải kiểu gây shock mà là sự bất ngờ dễ chịu. Những chi tiết của phim được đưa ra và đều được sử dụng, giải quyết gọn ghẽ.  Bộ phim này giản dị nhưng lại có nhiều chi tiết thú vị. Như chi tiết người canh giữ lời nguyền bằng cách đọc một câu truyện cổ tích bên mộ của “mụ phù thủy”, để khiến “mụ ấy” ngủ yên thêm một năm nữa. Hay như cô bé thông minh nhất lớp bị đóng vai “mụ phù thủy” trong vở kịch của trường làu bàu than thở tại sao những mụ phù thủy luôn có cái mũi to dài xấu xí và phải cười chổi. Đến cuối bộ phim thì đã có một lời giải đáp thỏa đáng cho câu hỏi ấy, hehe.

Nhân vật Norman không đặc sắc bằng Coraline, Coraline cá tính và đáng yêu hơn nhiều. Nhân vật Norman chỉ khá tròn trịa, hài lòng vừa đủ. Norman có giác quan thứ 6, nhìn được người chết và cậu bị xa lánh vì lý do ấy. Cậu nhóc cô đơn nhưng không thù hằn thế giới. Cậu bé chỉ buồn rầu cấp độ 5 trên 10, hhehehhehehe. Norman là một đứa trẻ hiền lành, hơi nhút nhát, đặc biệt thông minh và chín chắn hơn tuổi. Điểm đáng chú ý nữa là ở tình bạn của Norman và Neil, nó được bắt đầu, xây dựng và vun vén theo một cách cũng hết sức đáng yêu. Dịu dàng và chậm rãi.

Neil và Norman để ý đến nhau vì cùng cảnh ngộ đều bị bắt nạt ở trường. Nhưng Neil thì không buồn bã, sợ hãi vì bị bắt nạt, trái lại cậu nhóc lúc nào cũng lạc quan, vô tư, thậm chí hớn hở khoe danh sách bệnh tật mình mắc phải. Khi Neil làm quen, Norman nói “Tớ thích ở một mình“. Và Neil bảo “Tớ cũng vậy. Chúng ta hãy cùng làm việc đó đi“.  Neil thấy mọi điều người khác cho là kỳ quặc ở Norman đều… hết sẩy và cực oách. Neil là một đứa trẻ dễ thương hết sức!

Bộ phim còn có rất nhiều tình huống hài hước. Hài một cách tự nhiên mà khiến mình cười haha thành tiếng được ấy. Lâu rồi tôi mới ngồi cười nhiều thế trong rạp.

Túm lại, đây là một bộ phim vừa vặn, rất hài lòng. thông điệp hay. Tạo hình đẹp, màu đẹp, âm thanh ổn (nhạc phim không hay bằng Coraline). Không sợ, chỉ có vài tình huống giật mình (nhưng có mấy chị ngồi bên co giật và hò hét như xem Ringu). Đủ tình cảm nhưng không bị sến hay có những đoạn thoại thuyết giáo. Chốt là đáng đồng tiền bát gạo!!!!

[giả vờ bình luận] The dark night rises

A hero can be anyone. Even a man doing something as simple and reassuring as putting a coat around a little boy’s shoulders to let him know that the world hadn’t ended. Bruce Wayne

Đây có lẽ là câu thoại đắt giá, thâu tóm được ý nghĩa chính của phần 3 Batman – The dark knight rises. Anh hùng có thể là bất kỳ ai. Kể cả một người đàn ông với hành động đơn giản và an tâm  như khoác một tấm áo lên vai một cậu bé để cậu biết rằng thế giới vẫn chưa kết thúc. Và rằng một người anh hùng không phải con người hoàn hảo, hành động độc lập và bao bọc che chở cả thế giới bằng tấm lòng và khả năng kỳ diệu của anh ta. Anh hùng giờ được xây dựng gần gũi hơn nhiều, anh ta là một con người với một cơ thể bình thường với một trái tim rất nhiều yêu thương và một niềm tin sắt đá.

Tôi vốn rất hâm mộ đạo diễn Christopher Nolan, tôi đã xem tất cả những bộ phim của ông. Tôi phải nói rằng The dark knight rises là một bộ phim khá hay, nhưng là phim tệ nhất của Nolan từ trước đến giờ :)). Nó rõ ràng, mạch lạc, đi thẳng vào trọng tâm và ít những nút thắt hơn nhiều so với những phim trước đây của ông. Nói cách khác, nó quá đơn giản, ít giằng xé và mâu thuẫn so với phong cách phim thông thường của Nolan (với những ai từng mê mẩn Memento, Inception hay The Dark knight sẽ cảm nhận được điều này). Có vẻ ông đã làm phim để hướng tới một lượng khán giả đông hơn, nhiều tính giải trí để thỏa mãn hơn chăng?

Thực ra cũng không sao, The dark knight rises là một bộ phim xem rất đã với một cái kết gọn gàng, tràn đầy hi vọng. Xem thấy thực sự thư giãn, không phải đau đầu suy nghĩ gì. Đoạn kết phim rất cảm động. Phim thực ra không có quá nhiều những cảnh kỹ xảo hoành tráng (như tôi đã mong đợi khi xem trailer), nhưng tiết tấu phim thì hấp dẫn, kịch tính (đúng chất Nolan), nhiều tình tiết nghẹt thở. Tuy nhiên, câu chuyện này lại rõ ràng quá, tốt ra tốt, xấu ra xấu (ngoại trừ một chút bất ngờ ở nhân vật Miranda), và động cơ của nhân vật phản diện cũng không được khai thác tinh tế như phần trước (có lẽ do phần này nhiều tuyến nhân vật quá, mà phim cũng đã gần 3 tiếng rồi, không đủ thời lượng để thể hiện hết ý đồ). Mà có thể do tôi hay thích nhân vật phản diện nên mong đợi nhiều hơn chăng :)), tôi thích những nhân vật xấu dạng như Joker hay Jim Moriarty (trong Sherlock BBC) hay Loki….

À thôi, nói về mặt cảm động của phim. Đây là một bộ phim rất gây tin tưởng, khiến người xem thấy vui vẻ khi bước ra khỏi rạp. Vì cho dù cái ác có mạnh tới đâu, cuối cùng thì cái thiện vẫn dành phần thắng, luôn luôn có những con người sẵn sàng hi sinh để bảo vệ cho những điều tốt đẹp này. Trong phim, tôi thích nhân vật Blake do Joseph Gordon-Levitt thủ vai. Blake là một cảnh sát trẻ, rất tâm huyết với nghề và giàu lòng trắc ẩn. Nghe qua thì nhạt nhẽo phết nhờ, nhưng Gordon-Levitt đã diễn rất đạt khi thể hiện được sự nhiệt thành, tốt bụng, những cử chỉ, hành động hết sức quan tâm, chân thành của Blake đối với những người xung quanh, mà không hề gây cảm giác hào nhoáng, giả tạo. Từ những tình tiết nho nhỏ như cách cậu nói chuyện với đứa trẻ ở trại mồ côi, cách cậu đỡ Selina khi cô giả vờ bị thương, cách cậu tin tưởng vào lòng tốt – của Batman, của Gordon, của những người đồng nghiệp… Nói cách khác, Blake là nhân vật khiến người xem cảm thấy ấm áp  bởi hi vọng vào những con người trẻ tuổi và lương thiện. Điều này có thể là rất cũ trong những phim anh hùng, và kể không khéo sẽ rất dễ gây cảm giác giáo điều, phi lý nhưng bộ phim đã làm được một điều rất khó là khiến khán giả phải tin.

Nhân vật tôi thấy dở nhất trong phim là Selina. Tôi nghĩ Anne Hathaway đóng phim hành động, siêu anh hùng không hợp lắm. Nhân vật của cô hơi nhạt, mấy pha hành động có đánh đấm một tý thì… rất lởm, tay chân Anne cứ loằng ngoằng sao đó, tung đòn không cảm giác có lực, không giống đánh nhau gì cả. Selina không có gì đặc biệt lắm so với motif anh hùng khác, đại khái là một cô gái xuất thân nghèo khó, trở thành siêu trộm nhưng vẫn còn có cái tình. Anne rất duyên dáng, người siêu đẹp khi mặc đồ da đen bó sát, và… chỉ thế thôi (mấy đoạn xông ra hôn hít người dơi tôi thấy cũng hơi nhảm, hơi câu khách).

Còn một nhân vật phụ nữa, xuất hiện không nhiều nhưng tôi rất thích, đó là ông quản gia Alfred. Những điều Alfred nói khi khuyên nhủ Bruce rất cảm động. Ông nói giống như một người cha ấy, rằng ông không cần Bruce trở thành người hùng Batman, không cần cứu rỗi cả thế giới. Ông chỉ cần ngồi ở một quán cafe rất đẹp ở Florence, gọi một ly rượu và nhìn thấy Bruce ở phía bàn đối diện, thảnh thơi và hạnh phúc. Bởi ông đã chờ đợi Bruce trở về gần chục năm trời, không biết bao nhiêu lần tự tay khâu vết thương cho anh, mở cửa mỗi lần anh về nhà, chăm sóc anh từ những ngày anh cất tiếng khóc đầu tiên, sự gắn bó này quá sâu nặng khiến nỗi đau phải tự tay chôn cất thi hài Bruce là không thể chịu đựng nổi. Tôi thích cách diễn của Michael Caine, khi ông nói những lời chậm rãi, với đôi mắt đẫm nước, giản dị mà vẫn lay động.

 

Còn về nhân vật chính, Batman, cơ bản tôi thấy vẫn tốt như những phần trước. Chỉ có một vài đoạn không hiểu sao thấy hơi gấp, có lẽ là đã bị cắt, như lúc anh yêu Miranda. Trước đó tình cảm gắn bó của hai người đã phát triển ra sao không thấy được nhắc đến, tôi cứ nghĩ hai người chỉ là quan hệ làm ăn. Tự dưng một hôm em Miranda  đùng đùng mò đến nhà, thế là hai người ôm ấp hôn hít, làm tình một tý để rồi cậu Bruce hết sức bảo vệ và tin tưởng Miranda nên không hề đề phòng gì cô ta. Sau đó thì bị phản bội ngay trước mũi ý. Trước đấy thì cậu ý có vẻ vẫn nặng tình cũ với Rachel lắm cơ, không hiểu sao lại yêu đương mấy em khác nhanh vậy. Có chi tiết về việc Batman cần từ bỏ sự không sợ chết để trở nên mạnh mẽ hơn cũng rất thú vị. Rằng sợ chết chính là một minh chứng cho việc chúng ta còn trân trọng, còn yêu sự sống.

Kết lại thì đây vẫn là một bộ phim xem được, xem xong thì rất thoải mái, rất vui. Tuy nhiên, có lẽ chờ bản DVDrip không bị cắt xét nhiều thì có lẽ sẽ còn thích hơn nữa. Nếu không có chỗ nào đi chơi thì xem phim này cũng hay, nếu không, chờ bản full mà xem ở nhà cho ngấm 😉