Tôi vừa đi xem rạp bộ phim này về. Lâu lắm rồi mới có một bộ phim khiến tôi vừa xem xong lại muốn ngồi viết review thế này :D.
Đầu tiên phải nói là poster và tên dịch ở Việt Nam đã gây một ấn tượng hoàn toàn sai lệch về bộ phim. Tên Chronicle được đổi thành “Sức mạnh vô hình”, với poster là hình nhân vật đang sử dụng sức mạnh phi thường của mình làm nổ tung mấy chiếc xe ô tô – nhìn rất hoành tráng, bóng bẩy. Lúc mua vé tôi đã tưởng nó là một bộ phim kiểu anh hùng, đánh đấm, vui vẻ giải trí – dạng dạng như I’m number 4 hay Phù thuỷ tập sự… đại loại thế. Nhưng hoàn toàn không phải như vậy.
Bộ phim này được quay bằng máy quay cầm tay, cách quay cũng khiến ta thấy đúng là một người bình thường đang ghi lại cuộc sống của mình, một dạng nhật ký bằng hình ảnh. Tôi cũng từng xem một vài bộ phim làm theo cách này, nhưng Chronicle là một trong những phim dựng phim hay hơn cả. Các cảnh được chuyển liên tục từ góc nhìn của các camera khác nhau rất trôi chảy, hợp lý, từ máy quay tay, đến máy quay chống trộm, đển máy quay của cảnh sát… những góc quay (đa phần) hết sức khó chịu, gai mắt, không… nghệ thuật điện ảnh một chút nào. Và ta sẽ thực sự thấy, đúng là đồ quay phim… nghiệp dư, hahhaha, không giống đang xem phim nhựa (nhưng cũng có những cảnh tôi cực thích, nó lạ mắt và cô đọng được những cảm xúc hiện tại của nhân vật).
À thôi, tôi sẽ chém linh tinh về cách quay sau, nói qua về nội dung phim đã :D.
Tôi nghĩ đây là một bộ phim được làm với kinh phí thấp, à vừa check trên web, đúng là kinh phí thấp thật. Không có kỹ xảo hoành tráng, phim không đẹp long lanh, diễn viên trẻ không tên tuổi, phim tương đối ngắn gọn….
Bộ phim mang đến một góc nhìn rất khác về sức mạnh phi thường, và kẻ ác ở đây lại chính là những con người mang năng lực bất thường ấy. Câu chuyện bắt đầu với Andrew. Cậu là một đứa trẻ nhút nhát, yếu ớt, cô đơn, hay bị bắt nạt, gia đình không hạnh phúc. Cậu cũng chẳng biết mình có khả năng gì. Một ngày kia cậu nảy ra ý tưởng là mua máy quay và ghi lại mọi thứ diễn ra trong cuộc sống của mình.
Người bạn duy nhất của Andrew là một người họ hàng của cậu – Matt. Matt thường chở Andrew đến trường. Bước ngoặt đầu tiên (trong một bộ cực kỳ nhiều bước ngoặt bất ngờ này) là một lần Andrew, Matt và một người bạn cùng trường – Steve phát hiện ra một cái hố kỳ dị trong rừng. Sau khi chui xuống cái hố ấy và bắt gặp một vật thể không xác định thì ba người họ bắt đầu có những sức mạnh siêu nhiên (hệt như superman luôn).
Rồi, thông thường trong các phim anh hùng, như Spiderman chẳng hạn, ngay sau khi nhân vật chính của chúng ta vô tình có được sức mạnh, anh ta sẽ phải đi cứu thế giới. Như tuyên ngôn của phim Spiderman – sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng nhiều. Tất cả những phim về sức mạnh siêu nhiên từ trước đến giờ đều đưa đến cho chúng ta một định kiến rằng những sức mạnh vượt trội ấy phải được dùng vào việc tốt, phải phục vụ lợi ích cho dân thường nữa. Anh ta sẽ có một trái tim vĩ đại, bao dung, cứu giúp người khác.
Bước ngoặt thứ hai, mấy thằng nhóc lớp 12 này làm trò gì với sức mạnh vô tình mới có được? Chúng nó chơi :)). Chơi bét nhè, chơi thả phanh, tận hưởng hết sức niềm hạnh phúc này. Và hẹn nhau sẽ bay dạo chơi vòng quanh thế giới, lên núi Tây Tạng ngắm cảnh và gặp gỡ các vị sư tu hành… (à có một cảnh quay rất tuyệt ở đoạn này, phải kể, tìm ảnh nhưng ko thấy, thôi tả mồm, khi ba người bạn nằm ngủ, camera từ trên nhìn xuống, thu gọn cả ba thằng – mỗi đứa một góc, một chiều, và Matt nói “đây là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời tớ. tớ đã nghĩ nhưng không còn thấy một ngày nào vui hơn được nữa“)
Mọi chuyện vẫn rất vui vẻ cho tới khi Andrew liên tiếp gặp những chuyện bất hạnh ở nhà. Nếu cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ yếu ớt, chỉ chịu đựng cuộc sống thì đã không có chuyện, nhưng giờ cậu đã có sức mạnh, cậu có thể giải toả sự tức giận kìm nén của mình theo những cách khác. Tồi tệ hơn.
Không kể nữa, spoil diễn biến phim thì còn gì thú vị nữa :p, hehe.
Tóm lại, đây là một phim rất được. Nó khiến tôi rất bất ngờ, rất ngạc nhiên trong suốt cả quá trình xem phim. Cả về nội dung lẫn hình thức kể chuyện đều rất lạ. Nhưng diễn biến tâm lý của nhân vật lại cực kỳ chân thật, hợp lý. Một bộ phim xem vừa thấy lạ vừa thấy quen, viễn tưởng nhưng lại cực kỳ gần gũi.
Tôi thấy các nhân vật anh hùng trước khi trở thành anh hùng cũng thường có số phận hẩm hiu, không ai để ý đến, bị bắt nạt, bị coi thường…. Nhưng lúc anh ta có quyền lực để thay đổi rồi thì anh ta sẽ quên hết mọi thù hận trước kia mà rộng lòng cứu giúp mọi người. Andrew ở đây thì không, cậu là đứa trẻ mới lớn, non nớt và cô đơn cùng cực, bị dồn vào chân tường bởi sự thờ ơ, lãnh đạm và nhẫn tâm của những người xung quanh. Và cậu thì chẳng tha thứ cho kẻ nào cả.
Xem xong cũng đoán ngay đạo diễn và biên kịch của phim này hẳn là một người trẻ, đang tìm tòi những cách làm phim mới lạ với kinh phí eo hẹp. Hehe, đạo diễn Josh Trank sinh năm 84 còn biên kịch Max Landis sinh năm 85. Dàn diễn viên cũng toàn người trẻ măng. Một bộ phim rất Fresh ở mọi mặt và cả những con người tạo nên nó!
Phim thế này rất bõ tiền ra rạp xem. Nhưng tôi nghĩ có lẽ không nhiều trong số những người ngồi cùng phòng chiếu với tôi hôm nay thấy bộ phim này hay. Tôi có thể cảm nhận được điều này qua những lời bình luận nhảm nhí, thái độ nhấp nhổm ngồi không yên và khuôn mặt mọi người lúc ra khỏi rạp. Họ có lẽ giống tôi, đã nghĩ đây là một phim siêu nhân, giải trí, bắn nhau chiu chíu. Ai ngờ nó lại khác biệt và nhiều suy nghĩ thế này.
Nếu bạn có những khả năng vượt trội, bạn sẽ dùng nó để làm gì? Có thể chẳng phải đến mức siêu nhân như trong bộ phim này, có thể chỉ cần hát rất hay, nhảy rất đẹp… Nó khiến tôi nghĩ rất nhiều về vấn đề này. Nói gọn trong lĩnh vực tôi đang theo đuổi thôi, tôi biết nhiều người vẽ rất đẹp, nhưng tôi không thấy họ đang dùng cái kỹ năng tuyệt vời ấy để đem lại một cảm nhận, một suy nghĩ, hay một tư tưởng gì mới mẻ. Nói một cách nào đó thì tài năng tuyệt vời của họ hết sức nhạt nhẽo. Cái kết của phim khiến tôi thấy thoả mãn, họ cũng đưa ra một giải pháp, một câu trả lời cho câu hỏi trên. Cũng ok, mà tôi vẫn nghĩ còn nhiều những cách trả lời khác nữa.
Nếu có thời gian và có tiền thì hãy đi xem thử bộ phim này nhé!
Đọc suy nghĩ của ấy thấy bớt tiêu cực về film này. Tớ dùng từ “tiêu cực” vì tớ nghĩ do tâm trạng của tớ đối với việc xem film nên nó nảy sinh việc chán ghét film, chứ bản thân cái film chắc không tồi tệ thế. Chả là hôm ấy, sếp tớ đi vắng, ở cơ quan chán, 4 anh em rủ nhau trốn làm đi xem film. Lúc ý tớ mới đi làm thôi, “bùng” rất sợ, nhưng thấy cũng rất cool hihi =) Lên mạng search thì film ý là gần giờ nhất, mà xem có vẻ là film giải trí bắn nhau (cũng như suy nghĩ của ấy ban đầu ý). Ai ngờ, định giải trí mà xem film khá nặng nề, nên nó như thảm họa ý =)) những người xem cùng tớ tỏ ra chán nản vô cùng => mình cũng ko vui đc!!
Nếu xem lại chắc tớ cũng vẫn không thích đâu, vì tớ thấy nó diễn biến chậm quá 😀 anyway, thấy có người enjoy nó như ấy, nghĩ cũng vui vui :”>
LikeLike
phim này làm gì mà chậm lắm :)) tớ sợ xem phim chậm cực :)) phim này cũng ngăn nữa. có nhiều phim tớ xem phải tua liên tục cơ :)).
LikeLike