Đây không phải là một chuyện tình. Đây là một câu chuyện nói về tình yêu.
Tôi đã từng nghĩ, làm sao để viết về chuyện người ta từng yêu nhau (có thể là yêu thật hoặc ảo tưởng là vậy nhưng có chung kết cục là ko yêu nhau nữa ) mà không gây cảm giác nẫu ruột , hay dân gian gọi nôm na là SẾN. Thật khó phải không?
Với bộ phim này, tôi thích ngay từ câu mở đầu, đây là câu chuyện về một chàng trai gặp một cô gái, chàng trai yêu, cô gái thì không, mẩu chuyện về tình yêu hiện đại này không bao giờ như những gì chúng ta suy đoán là nó sẽ phải như thế. Câu chuyện bắt đầu theo cái cách thông thường khiến người ta nghĩ rằng cuối cùng cũng tìm được tình yêu thực sự, mà hình như khi thích ai đó ta cũng sẽ nghĩ đó là người cuối cùng mình thích .
Tôi nghĩ tôi hiểu cảm giác của Tom – nhân vật chính trong phim, cái cách anh tự mâu thuẫn với bản thân mình về việc yêu hay không yêu Summer, những lúc anh tuyệt vọng rồi lại le lói hi vọng quay trở lại với cô. Rõ ràng người ta thường không suy nghĩ được mạch lạc trong lúc đang yêu một người khác, có xu hướng tiêu cực hóa những gì xã giao bình thường và lạc quan hóa những tia hi vọng mơ hồ . Mọi thứ lặt vặt, nhỏ mọn đều trở nên nghiêm trọng và to tát.
Tôi đánh giá cao bộ phim này vì những gì nó nói rất chân thật. Không phải những suy nghĩ màu hồng về những chuyện tình lãng mạn, mà là về cách chúng ta rời bỏ một tình yêu ko còn nữa (có thể là cũng chưa bao giờ tồn tại) để tìm kiếm những giá trị thực chất hơn.
Cho dù bộ phim không kể một câu chuyện mà kết thúc là hai nhân vật chính yêu nhau và hạnh phúc trọn đời, tôi vẫn nghĩ cái kết thúc phim là một cái kết đẹp. Tôi không nghĩ những gì Tom đã trải qua trong những giây phút ở bên Summer là những ngày tháng tốt đẹp nhất của anh. Tất nhiên là không, có bài phân tích phim viết vậy, và khi đọc tôi cảm thấy những lời lẽ đó thật sáo rỗng. Thứ nhất, trong 500 ngày anh yêu Summer, chắc có quá nửa là Tom đau khổ, dằn vặt, nghi ngờ, thất vọng… từ lúc ban đầu khi anh tiếp cận Summer cho tới lúc cô rời bỏ anh không một lý do. Thứ hai, Tom chưa chết. Anh sẽ tiếp tục sống, và biết đâu đấy những ngày mùa thu sẽ còn đẹp đẽ hơn thế. Sao chưa gì đã vội vã kết luận những ngày hè là rực rỡ đáng yêu nhất? Quay lại kết phim, sau tất cả những hạnh phúc và buồn đau thì Tom đã học được cách yêu mến bản thân hơn – tiếp tục theo đuổi ước mơ khi xưa của mình và mở rộng lòng mình cho nhiều cơ hội mới.
Đây là một trong những bộ phim tôi cực kỳ yêu thích. Nhạc phim cực hay, cảnh quay đẹp, diễn viên diễn giản dị, cách kể chuyện mới lạ. Hơn hết, lý do tôi thích bộ phim này là bởi tôi đồng cảm với nhân vật trong phim. Hầu như là như vậy!