[2] 500 days of summer

Đây không phải là một chuyện tình. Đây là một câu chuyện nói về tình yêu.

Tôi đã từng nghĩ, làm sao để viết về chuyện người ta từng yêu nhau (có thể là yêu thật hoặc ảo tưởng là vậy nhưng có chung kết cục là ko yêu nhau nữa ) mà không gây cảm giác nẫu ruột , hay dân gian gọi nôm na là SẾN. Thật khó phải không?

Với bộ phim này, tôi thích ngay từ câu mở đầu, đây là câu chuyện về một chàng trai gặp một cô gái, chàng trai yêu, cô gái thì không, mẩu chuyện về tình yêu hiện đại này không bao giờ như những gì chúng ta suy đoán là nó sẽ phải như thế. Câu chuyện bắt đầu theo cái cách thông thường khiến người ta nghĩ rằng cuối cùng cũng tìm được tình yêu thực sự, mà hình như khi thích ai đó ta cũng sẽ nghĩ đó là người cuối cùng mình thích .

Tôi nghĩ tôi hiểu cảm giác của Tom – nhân vật chính trong phim, cái cách anh tự mâu thuẫn với bản thân mình về việc yêu hay không yêu Summer, những lúc anh tuyệt vọng rồi lại le lói hi vọng quay trở lại với cô. Rõ ràng người ta thường không suy nghĩ được mạch lạc trong lúc đang yêu một người khác, có xu hướng tiêu cực hóa những gì xã giao bình thường và lạc quan hóa những tia hi vọng mơ hồ . Mọi thứ lặt vặt, nhỏ mọn đều trở nên nghiêm trọng và to tát.

Tôi đánh giá cao bộ phim này vì những gì nó nói rất chân thật. Không phải những suy nghĩ màu hồng về những chuyện tình lãng mạn, mà là về cách chúng ta rời bỏ một tình yêu ko còn nữa (có thể là cũng chưa bao giờ tồn tại) để tìm kiếm những giá trị thực chất hơn.

Cho dù bộ phim không kể một câu chuyện mà kết thúc là hai nhân vật chính yêu nhau và hạnh phúc trọn đời, tôi vẫn nghĩ cái kết thúc phim là một cái kết đẹp. Tôi không nghĩ những gì Tom đã trải qua trong những giây phút ở bên Summer là những ngày tháng tốt đẹp nhất của anh. Tất nhiên là không, có bài phân tích phim viết vậy, và khi đọc tôi cảm thấy những lời lẽ đó thật sáo rỗng. Thứ nhất, trong 500 ngày anh yêu Summer, chắc có quá nửa là Tom đau khổ, dằn vặt, nghi ngờ, thất vọng… từ lúc ban đầu khi anh tiếp cận Summer cho tới lúc cô rời bỏ anh không một lý do. Thứ hai, Tom chưa chết. Anh sẽ tiếp tục sống, và biết đâu đấy những ngày mùa thu sẽ còn đẹp đẽ hơn thế. Sao chưa gì đã vội vã kết luận những ngày hè là rực rỡ đáng yêu nhất? Quay lại kết phim, sau tất cả những hạnh phúc và buồn đau thì Tom đã học được cách yêu mến bản thân hơn – tiếp tục theo đuổi ước mơ khi xưa của mình và mở rộng lòng mình cho nhiều cơ hội mới.

Đây là một trong những bộ phim tôi cực kỳ yêu thích. Nhạc phim cực hay, cảnh quay đẹp, diễn viên diễn giản dị, cách kể chuyện mới lạ. Hơn hết, lý do tôi thích bộ phim này là bởi tôi đồng cảm với nhân vật trong phim. Hầu như là như vậy!

[1] Amélie

Vì dự án viết sách của tôi có đôi chút gián đoạn vì lý do sức khỏe (tôi không ngờ là mình yếu vậy đấy. Yếu mà vẫn còn cố ngồi lạch cạnh gõ máy tính =”=) nên tôi sẽ tạm lấp bằng những bài viết ngắn ngắn về cảm nhận của tôi sau khi xem phim. Không phải phân tích, bình luận gì chuyên môn hết, chỉ là cảm giác của tôi thôi. Hehe. Dù gì tôi cũng chẳng đủ kiến thức mà phân tích phim. Mở đầu là một bộ phim Pháp – Amélie.

Amelie, Amelie, ôi tôi yêu em! Tôi yêu em, tôi yêu em

Xương em đâu phải bằng pha lê. Vậy nên em cứ huých thật mạnh vào cuộc đời, em nhé! Mở tung cánh cửa ra và người em yêu đã chờ ngay đó.
Em làm tôi nhớ những thói quen vô nghĩa và có phần kỳ quặc của tôi trước kia. Tuổi thơ của tôi ko cô đơn như em, nhưng tôi thích thú với những khoảng thời gian tôi được ở một mình. Tôi cũng thích nhìn ngắm em  mút những quả dâu tây đỏ mọng trên những ngón tay. Ngon em nhỉ!

Em đứng trên nóc của những tòa nhà cao ngất. Thu hết thành phố vào trong tầm mắt và hỏi những câu hỏi ngô nghê. “Có bao nhiêu đôi đang giao cấu lúc này?”  . Tại sao em biết là có 15 đôi nhỉ? Tôi thì tôi chả quan tâm đến số lượng, tôi chỉ cần biết chất lượng ra sao thôi . Tôi từng đi trên đường đến trường và thầm nghĩ nếu bây giờ có mảnh thiên thạch rơi vào giữa sân trường tôi, sẽ có một cái hố to chừng nào, trường sẽ sập tan tành và học sinh chạy tan tác ra sao. Tôi biết tôi thật là dã man khi tưởng tượng ra cái thảm cảnh đấy, nhưng mà còn tồi tệ hơn khi mà tôi thấy… thích thú với nó . Sau khi “vui vẻ” chán chê với mảnh thiên thạch, tôi bắt đầu quay ra chào các bạn thú bông được treo lủng lẳng trên cặp lũ học sinh (thời đấy có cái mốt đeo thú bông vào cặp)….
Em thích lăng những hòn sỏi cho chúng nhảy lon ton trên mặt nước. Tôi thích ngửa cổ nhìn đám lá cây xâm chiếm mảnh trời xanh. Tôi là đứa đi xe đạp… mặt lật lên giời  (may số chưa tận ).
Tôi thích cảm giác tim em lỡ một nhịp đập khi thấy chàng trai em sẽ yêu và sẽ yêu em… chổng mông lên nhặt mấy tấm ảnh bị xé rách.  Vì mỗi lúc tim gan thiếu vài nhịp có nghĩa là chúng ta đang có nhu cầu lấy cái gì đấy khác để lấp vào cho nó đủ.
Bởi thế chúng ta mới cần nhau . Tôi thích cách em chọn người đàn ông của em. Em biết điều đó ngay khi em nhìn thấy anh. Anh chưa biết, và chuyến hành trình của em là khiến cho anh nhận ra anh cũng có những cảm nhận giống như em .
Tôi thích cách em nhìn nhận mọi thứ nhỏ nhặt của thế giới xung quanh em. Cách anh bạn bán rau… hô hấp hà hơi cho đám củ cải, một cách kiên nhẫn và tận tâm. Đối với em, anh là một chàng trai yêu nghề. Yêu rau củ. Có một người đàn ông bình thường, một người phụ nữ bình thường, và em chỉ cần đổ thêm chút dầu vào lửa giữa bọn họ.
Em mang lại một chút thay đổi, một chút tý ty nói dối, một chút ko in ít phép màu và rất nhiều, rất nhiều hạnh phúc ♥♥♥.